Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 149:

Chương 149:Chương 149:
Chương 149:
Người đàn ông nhìn cô không lên tiếng, hồi lâu vẫn không mở miệng.
Theo Cố Bắc Từ thấy, không còn hy vọng gì nữa rồi, chỉ là đại ma vương không biết phải nói thế nào mới xem là dịu dàng khéo léo, nên dứt khoát không nói nữa mà thôi.
"Em biết rồi, anh cũng cảm thấy không còn hy vọng sao. Người bình thường đều biết là không...
"Anh không thấy thế."
Người đàn ông đột nhiên lên tiếng, ánh mắt sâu xa, ý vị thâm trường rơi trên mặt của Cố Bắc Từ.
"Thật sao? Lẽ nào anh từng trải qua chuyện kiểu này rồi ư?"
Cố Bắc Từ ngay lập tức trừng to đôi mắt, hiếu kỳ hỏi.
"Ừm" Hoắc Tư Triệt nhẹ giọng trả lời, người con gái trước mắt này, cũng đã từng căm thù anh tới tận xương tủy, chán ghét anh tới cực điểm, không muốn hít thở cùng một bầu không khí với anh.
"Woa, rốt cuộc là ai thế, lại có thể khiến Triệt ca ca chủ động bù đắp?"
Tâm hồn bát quái của Cố Bắc Từ lập tức bùng cháy hừng hực, nhưng sau khi hỏi câu này xong, cô lại cảm thấy nó liên quan đến chuyện riêng tư của đại ma vương, liền đổi sang hỏi câu khác.
"Vậy anh bù đắp cho người bạn đó như nào thế?"
"Bám riết không buông."
Người đàn ông nhìn cô không chớp mắt, thanh âm dịu dàng nói ra bốn chữ này.
"Hả?" Cố Bắc Từ ngây ra: "Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”
"Ừ. Thừng cưa gỗ đứt, nước chảy đá mòn. Một năm không đủ thì ba năm, ba năm không đủ thì mười năm, mười năm không đủ, vậy thì dùng cả đời này."
Hoắc Tư Triệt chậm chạp mở miệng, rõ ràng là đang trả lời câu hỏi của Cố Bắc Từ, nhưng lại giống như là đang nói chính bản thân anh.
Anh băng lòng dùng thời gian cả đời để đeo đẳng bên cô, tới chết không buông.
Cố Bắc Từ dường như đã hiểu được đại khái, gật đầu, nhưng cụ thể phải làm thế nào, thì vẫn còn rất mù mịt...
Ăn cơm xong, Hoắc Tư Triệt lại tới thư phòng làm việc, Cố Bắc Từ tiếp tục đi phòng đàn luyện đàn, giữa trưa gọi điện thoại cho Đường Dục, nói một chút về tình hình hiện tại của công ty.
Sau đó lại tập rất nhiều động tác, kiểm soát cân nặng, cuối cùng mệt quá nên nằm xuống ngủ luôn.
Đêm nay, cô gặp một cơn ác mộng.
Mơ thấy bản thân lại trở vê năm lớp mười ấy, cô thấy mình của quá khứ chặn Tư Thân ngoài cửa phòng dạy Nhạc, ngay trước mặt bao nhiêu học sinh đi qua đi lại, ác độc giội thuốc phẩm năm sáu màu sắc vào Tư Thần, sau đó chua ngoa cay nghiệt chửi rủa cô ấy.
"Tư Thần, từ nhỏ tới lớn tôi đối xử tốt với cô như thế, tôi thật không ngờ cô vậy mà lại là một con đĩ tâm cơi Cái gì mà người Tưởng Ngọc Đường thích là chị họ của tôi? Cô cứ nhất định muốn chia rẽ quan hệ của tôi với chị họ, cứ nhất định phải chia cắt tôi với Tưởng Ngọc Đường thì mới vui có phải không?”
Cố Bắc Từ muốn chạy tới ngăn cản, nhưng cô lại trở thành người ngoài cuộc, không thể động đậy, chỉ có thể trừng mắt nhìn bản thân trong quá khứ, không ngừng tổn thương Tư Thần.
"Không phải như vậy đâu, A Từ, cậu bị Hứa Vận Nhi và Tưởng Ngọc Đường lừa rồi, cậu không thể vì Tưởng Ngọc Đường mà tiếp tục sa ngã như thế nữa, chẳng lẽ cậu đã quên ước mơ âm nhạc của mình rồi sao, quên cả việc chúng ta còn phải tham gia cuộc thi Kim Điệp rồi sao?”
Tư Thần vô cùng đau đớn mở miệng.
"Ôi... cô không cần giải thích vờ vĩnh nữa, tôi cũng sẽ không cộng tác với loại người như cô để đi thi đấu, cái đàn này, không kéo cũng được.
Đừng mài
Cố Bắc Từ trơ mắt nhìn bản thân trong quá khứ, ở trước mặt Tư Thần, đập vỡ cây đàn violin Tư Thần tặng mình, dây đàn đứt rời, thân đàn vỡ thành mấy mảnh, khó có thể khôi phục lại, giống như tình bạn của hai người họ.
"Tư Thần, sau này không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa, hít thở cùng một bầu không khí với cô, tôi sẽ cảm thấy ngạt thởi Từ nay vê sau, ở trong cái trường này, nơi có cô thì không có tôi
Cố Bắc Từ đứng ngoài quan sát, thấy rất rõ ràng đôi mắt của Tư Thần, một thoáng tuyệt vọng.
Khung cảnh đột nhiên thay đổi, Tư Thần mặt đầy lạnh nhạt nhìn cô, bỗng quay người rời đi.
Cô vội vàng đuổi theo, muốn giải thích rõ ràng, nhưng Tư Thần lại càng đi càng xa.
"Không! Tư Thần, cậu đừng đi!"
Cô liều mạng muốn nắm lấy bàn tay ấy, nhưng làm cách nào cũng không động đậy được, tới lúc cô sốt ruột đến sắp sụp đổ rồi, đột nhiên cảm nhận được trên trán lạnh buốt, khiến cô trong nháy mắt tỉnh lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận