Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 75:

Chương 75:Chương 75:
Chương 75:
Tim Chiến Anh bỗng đập mạnh một cái! Thật sự là sợ cái gì sẽ gặp cái đói
Học viện âm nhạc Julia? Tưởng gia cũng muốn để Tưởng Ngọc Đường thi vào trường này?
Chẳng lẽ hiện tại Cố Bắc Từ vẫn ôm tâm tư muốn bỏ trốn cùng Tưởng Ngọc Đường? Ngay cả vấn đề trường học hai người cũng đã thương lượng xong rồi?
"Em muốn xuất ngoại?"
Em vẫn muốn trốn thoát khỏi tôi? Trở vê bên người khác sao?
Hoắc Tư Triệt bỗng nhiên cố chấp nắm chặt tay Cố Bắc Từ, con ngươi lạnh lẽo tĩnh mịch nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, không khống chế lực nắm khiến cho tay của Cố Bắc Từ bị đau.
Cố Bắc Từ cau mày, đau tới thở hổn hển, tay của cô cũng bị bóp đỏ lên, người đàn ông này lại không hê nhận ra.
Cô lại động đến chỗ cấm kị nào của anh rồi? Chẳng lẽ anh không hi vọng mình xuất ngoại?
"Không phải em muốn xuất ngoại, mà là Học viện âm nhạc Julia là học viện âm nhạc tốt nhất trên thế giới, nó vừa vặn lại ở nước ngoài mà thôi. Hơn nữa, em muốn thi vào Đại học điện ảnh trước, chờ đến năm nhất hoặc năm hai, thì lấy danh nghĩa học sinh trao đổi xuất ngoại giao lưu. Julia là ước mơ của em, không phải lúc em còn nhỏ đã từng nói với anh rồi à? Anh còn nói anh sẽ sang Mỹ học trước, chờ em qua đó sẽ chăm sóc cho eml Anh đã quên rồi sao?"
Cố Bắc Từ vội vàng tranh thủ thời gian giải thích tìm đường sống, cũng nhớ lại lúc nhỏ cô với Đại Ma Vương cùng nhau tham gia cuộc thi âm nhạc, và những lời mà Đại Ma Vương đã nói lúc ấy. Nghe cô giải thích, Hoắc Tư Triệt buông tay, tựa hồ là nhớ ra cái gì đó, nhàn nhạt mở miệng:
"Anh là đi nước Mỹ học đại học, chẳng qua là học một năm đã tốt nghiệp rồi."
Anh ở nước Mỹ đợi suốt một năm, Cố Bắc Từ lại thi cấp ba trong nước.
Bầu không khí hòa hoãn không ít, nhưng mà Chiến Anh vẫn hoài nghỉ cách nói của Cố Bắc Từ. Hoắc Tư Triệt chậm rãi cầm lấy chén nước, Cố Bắc Từ nhẹ nhàng thở ra, hững hờ bổ sung một câu.
"Dù sao thì trước khi kết hôn, em chắc chắn sẽ không xuất ngoại, anh cứ yên tâm đi."
Trước khi cùng Đại Ma Vương lĩnh chứng, cô cũng không yên lòng để đệ nhất soái ca một mình lưu lại Đế Kinh với một đám phụ nữ vây quanh đâu!
Hoắc Tư Triệt bưng chén nước lên đặt bên môi, nghe được câu nói này bỗng nhiên dừng lại, đôi đồng tử như chìm vào đêm, kịch liệt co rút lại một chút. Anh lập tức nhìn chằm chằm người con gái bên cạnh, nước trong chén sóng sánh mạnh mẽ tràn ra ngoài rơi xuống trên người, anh cũng đều không để ý.
Ánh mắt sắc bén như chim ưng của người đàn ông hận không thể tìm ra vết tích nói dối của cô, nhưng đối diện với ánh mắt bình tĩnh của cô, anh không thu hoạch được gì cả.
Cũng may là không thu được gì.
"Lão đại! Sao mở hội nghị được một nửa anh lại bỏ em với nhị ca chạy đi thế! Vụ án Châu Phi này, hôm nay anh nhất định phải đưa ra quyết định..."
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng trách mắng, Cố Bắc Từ theo tiếng kêu nhìn lại. Hai người đàn ông đẹp trai một trước một sau đi đến, người đằng trước trời sinh có một đôi mắt đào hoa đa tình, phong lưu phóng khoáng, còn đôi mắt người đằng sau thì lương thiện, hào hoa phong nhã, nhưng lại lộ ra sự vắng vẻ thanh quý.
Cả hai người Cố Bắc Từ đều biết, đều là cánh tay trái tay phải anh em tốt của Hoắc Tư Triệt, Diệp Khản và Hạng Hằng.
Kiếp trước hai huynh đệ này cũng thường hay úp mở phê bình cô, nhất là Diệp Khản, căn bản chính là đối nghịch với cÔ.
Hai người vừa gặp mặt liên đấu khẩu, nhưng ở đa số thời điểm, Cố Bắc Từ đều bị Diệp Khản chọc tức đến muốn nổ tung.
Diệp Khản nói được một nửa, liền thấy tình huống trong phòng khách, lập tức kinh ngạc trừng to mắt lên án:
"Dm! Lão đại, anh còn là con người sao? Anh bỏ rơi một đám người bọn em, ngay cả cuộc họp quý cũng không mở nữa, chính là vì trở về ăn cơm tối với cái thứ hông nhan họa thủy này?"
"Diệp Khản! Cậu đừng có mà công kích thân thể người khác! Mắng ai là họa thủy hả! Bây giờ tôi là chị dâu của cậu đấy!"
Cố Bắc Từ đứng lên, đập bàn giao chiến với Diệp Khản.
Kiếp trước cô ở thế yếu, cùng Diệp Khản cãi nhau luôn luôn thua, nhưng là kiếp này, cô có đại sát khí bí mật!
"Hừ! Dựa vào cô? Một học sinh dốt đặc cán mai cũng xứng làm chị dâu tôi? Cô nằm mơ ài!"
Diệp Khản liếc mắt, xem thường mở miệng.
Cố Bắc Từ nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng đẩy Hoắc Tư Triệt ở bên cạnh, cố ý dùng giọng điệu ngọt mềm dụ dỗ nói:
"Chồng ơi, anh nói cho cậu ta biết, lần thi cuối kì này em đứng thứ mấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận