Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 452:

Chương 452:Chương 452:
Chương 452:
"Hu hu hu hu... em không muốn thual Triệt ca ca, anh là đồ đểu!"
"Anh sai rồi, anh với Tiểu Bắc chơi lại nhé, được không?”
"Tiểu Bắc, đừng ghét anh..."
Tiếng khóc của đứa nhỏ miệng còn hơi sữa và vẻ mặt lúng túng của thiếu niên, nhanh chóng biến thành màu xám xịt, biến mất khỏi tâm trí của Cố Bắc Từ, cô như cố gắng nắm bắt một thứ gì đó, nhưng đầu cô đau như bị kim châm.
'A Từ, cháu sao vậy?"
Giọng nói quan tâm của ông nội Hoắc đã đưa Cố Bắc Từ trở vê thực tại.
"Không có gì ạ, đột nhiên cháu thấy hơi đau đầu thôi, chắc là cháu bị tụt đường huyết thôi ạt"
Vì không muốn ông lo lắng nên Cố Bắc Từ tùy tiện nói một câu. "Vậy mau ăn kẹo vào đi, thật là làm ông lo lắng mài"
Ông nội liền bóc một viên kẹo ra đưa cho cô, Cố Bắc Từ không còn cách nào khác đành ăn viên kẹo đó. Nhưng chuyện vừa rồi, vẫn khiến cô bàng hoàng.
"Ông nội, ông nói xem tại sao con lại không nhớ một chút gì vê chuyện này vậy?"
"Ôi dào, chuyện này có gì mà kì lạ, lúc đó con mới chỉ có năm tuổi, nhỏ như vậy, chớp mắt một cái liên quên, còn có thể nhớ được cái gì.
"Năm tuổi?I!I"
Con ngươi của Cố Bắc Từ rung động dữ dội, cô nhớ rõ ràng lân đầu tiên gặp Hoắc Tư Triệt là khi đó cô đã 6 tuổi mài Hơn nữa lúc ấy cô còn cảm thấy kỳ quái, tại sao anh trai này vô duyên vô cớ đối xử với cô tốt như vậy?
"Không phải khi 6 tuổi con mới gặp Triệt ca ca lần đầu sao ạ?"
"Con bé này sao lại nhầm lẫn hồ đồ vậy, các con đã gặp nhau lúc 5 tuổi rồi!
Ông nội Hoắc nhìn Cố Bắc Từ với vẻ cảm thương.
"Chỉ vậy mà thôi, lúc đó con còn quá nhỏ, còn chưa hiểu biết nhiều, cho nên không nhớ được là chuyện rất bình thường mà. Hai người các con đúng là trời sinh một cặp, đi đâu cũng phải có nhau."
Ông Hoắc cảm thán một câu, thuận tay cất cờ chéo đi.
"Hôm nay ông thấy sắc mặt con không được tốt cho lắm, bỏ đi bỏ đi, mau về nghỉ ngơi đi, cho dù là thân đồng cũng không thể nhớ hết được tất cả những chuyện xảy ra từ nhỏ đến lớn."
"Dạ.
Cố Bắc Từ đặt tay lên trán, trong nháy mắt cô không thể nhớ được hết những đoạn kí ức đó, nếu cứ cố nhớ sẽ rất đau đầu, có thể sau khi kiểm tra sức khỏe cô có hơi nhạy cảm, người ta quên đi những chuyện này là rất bình thường, cô không nên quá cưỡng cầu.
"Quả thực con có chút mệt, ông nội, hôm khác chúng ta cùng chơi cờ sau nhé."
Sau khi chào ông nội, Cố Bắc Từ quay về phòng, đại ma vương vẫn chưa vê, chắc đang nói chuyện cùng với ba Hoắc. Thời gian còn sớm, Cố Bắc Từ nằm dài ra đó, quyết định đi tắm trước rôi làm việc. Đúng lúc đó Bộc Cảnh Chi chọn được một vài diễn viên, gửi tài liệu cho cô để xem xét.
Bộc Cảnh Chi làm việc rất đáng tin, kỳ tuyển chọn diễn viên đã kết thúc, gần giống như kiếp trước. Cố Bắc Từ nhanh chóng đồng ý thông qua kế hoạch để Đường Dục ký hợp đồng với họ, tránh để tuột mất.
Trước mắt, chỉ còn vai nữ số hai và vai nam chính, nam hai là vẫn chưa quyết định được...
Một tiếng sau, Hoắc Tư Triệt từ thư phòng quay về, liên thấy cô nằm vểnh mông trên giường như một con thỏ con, chăm chú nhìn vào máy tính, không hề nghe tiếng anh mở cửa bước vào.
Khóe miệng Hoắc Tư Triệt chậm rãi nhếch lên, đã lớn như vậy rồi, mà hành động giống hệt như ngày cô còn bé.
“Đang làm gì vậy?”
Cố Bắc Từ vừa kết thúc cuộc họp trực tuyến với Đường Dục và Bộc Cảnh Chi, đột nhiên nghe thấy giọng người đàn ông, giật mình sợ hãi run lên, càng lúc càng giống một chú thỏ con.
Cô bu môi tỏ vẻ không vui nhìn người đàn ông: "Anh làm thế nào mà đi cũng không phát ra một tiếng động nào vậy?"
"Là do em quá tập trung thôi.'
Chiếc đệm bên cạnh cô hơi chùng xuống, người đàn ông đã ngồi lên đó, quanh anh là hương thơm rất mát mẻ, thoải mái.
"Em vừa bàn bạc, thương lượng một chút với đạo diễn về "Lang Gia truyện", quay một bộ phim truyền hình thực sự không phải chuyện dễ dàng. Hôm nay em mới biết, thì ra làm hậu kỳ tốt có thể quyết định được thành bại của một bộ phim.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận