Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 256:

Chương 256:Chương 256:
Chương 256:
Xong rồi!!
Cố Bắc Từ lúc này mới phản ứng lại rằng vừa nấy cô đang nằm mơ, tới lúc nhận ra thì đã chậm rồi, hiện giờ cô cảm thấy toàn bộ đã đầu đều tê dại...
Đôi tay của Hoắc Tư Triệt chống ở hai bên sườn cô, tư thế này như một cái lông giam khiến Cố Bắc Từ không thể lùi được.
Một ngày không được nhìn thấy cô gái của mình, sau khi trở vê anh liên lập tức đi tới phòng ngủ để xem cô.
Vừa mở cửa ra liên nghe cô gái đang hoảng sợ kêu gọi âm ï trong bóng đêm, chẳng lẽ cô lại đang gặp ác mộng sao?
Vậy nên anh lập tức đi tới muốn đánh thức cô dậy, lại nghe thấy cô nói "Hoắc Tư Triệt, anh không cần tới đây!"
A... Hoá ra đây mới là những lời cô cất giấu từ tận đáy lòng... những lời nói thật này.
Trong nháy mắt thiếu nữ mở to mắt phản ứng lại theo bản năng, nhưng điều này lại hoàn toàn chọc giận anhI
Tiểu Bắc, anh đã nghe thấy rồi, không thể gạt anh, lúc này... không thể tha thứ cho eml
“Nói chuyện."
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đột nhiên tới gân, Cố Bắc Từ cảm thấy không khí loãng tới mức không hít thở nổi.
Đại não của cô nhanh chóng chuyển động xem nên trả lời như thế nào, nhưng theo thời gian bị mài mòn từng chút một, sự kiên nhẫn của người đàn ông cứ biến mất từng chút một rồi gần như mất hết không còn gì.
"Đúng! Đây là những lời nói thật của em”
Trái tim Cố Bắc Từ đập mạnh, cao giọng nói lớn. Mà trong một cái chớp mắt, cô rõ ràng trông thấy đôi mắt như sao trời kia của Hoắc Tư Triệt nhanh chóng hiện lên thất vọng cùng cảm xúc cô đơn.
Chỉ chưa tới một giây đồng hồ, trái tim của Cố Bắc Từ cũng vì vậy mà như bị bóp chặt lấy, cô vội vàng giải thích.
"Em gặp một cơn ác mộng, trong mộng em bị anh cột vào trong một cái quan tài pha lê, câm tù trong một căn phòng không có cửa sổ, tay chân cũng bị trói chặt, không thể nhúc nhích. Giọng nói của em bị khàn đi, không thể nói chuyện.
Em không rõ vì sao anh lại muốn như vậy, em muốn chạy trốn, anh liền đuổi em, muốn bắt em trở về, muốn đem em nhét vào trong quan tài! Thế nên em mới không muốn anh tới đây!
Hoắc Tư Triệt, em là thật sự sợ hãi! Đúng! Em vẫn luôn không có cảm giác an toàn!" Cố Bắc Từ nói xong, giọng nói dần dân nghẹn ngào, cô run rẩy vươn ngón tay ra nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt của Đại ma vương mặt, vành mắt hồng hông nhìn chằm chằm vào anh.
"Thế nên không cần biến thành như vậy, không cần giam em lại, được không? Không cần nhìn em đây đáng sợ như vậy, được không?”
Không khí rơi vào cảnh trâm mặc, vậy mà một hồi lâu sau người đàn ông vẫn không có trả lời.
Trong lòng Cố Bắc Từ liên cảm thấy bất ổn, ngoại trừ rất cẩn thận quan sát sắc mặt của Đại ma vương, cô gần như không thể làm bất cứ cái gì.
Bỗng nhiên người đàn ông đột nhiên đẩy tay cô ra, xoay người xuống giường, cũng không quay đầu lại mà đi ra khỏi phòng.
'PhanhU”
Cửa phòng vang lên âm thanh thật lớn, Cố Bắc Từ sợ tới mức cả người toát đây mồ hôi lạnh, thần kinh của cô cũng lập tức căng chặt lên.
Bốn phía lại một lần rơi vào vẻ tĩnh mịch, hồi ức khủng bố của kiếp trước lại ùn ùn kéo đến.
Cố Bắc Từ bất an ôm lấy bản thân, khi đó cô phản kháng Hoắc Tư Triệt tới cực hạn, rốt cuộc ép anh mất hết kiên nhãn, suốt ngày nhốt cô lại ở trong căn phòng xa hoa nhưng lại không có ai ở đó.
Không có người nói chuyện với cô, không có âm thanh, không có sinh vật, cô cũng không biết mình đã làm sao để vượt qua khoảng thời gian vô nhân đạo đó. Sau đó thậm chí cô còn mắc chứng suy giảm nhận thức trong một thời gian.
Mà một đời này, ánh mắt của cô phức tạp nhìn ra cửa, vừa mới nãy có phải cô vừa làm tổn thương anh không? Đêm hôm khuya khoắt.
Trong tâng hầm ngầm ở phía Tây Bắc của Phượng Hoàng vang lên từng tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Trên mặt tường tăm tối, một bóng người bay tới, sau đó ngã mạnh xuống đất, hình ảnh thảm không nỡ nhìn.
"Phil
Diệp Khản ngã trên mặt đất vừa mới nhổ ra một ngụm nước miếng chứa máy, Chiến Anh liên rơi theo đường parabol rớt xuống ngay cạnh anh ta.
Mà trước mặt bọn họ, còn có mười mấy người đàn ông lực lưỡng mặc đồ bảo hộ chặt chẽ đang cùng tên Ma Vương đỏ mắt đánh nhaul
Diệp Khản gian nan ngồi dậy từ trên mặt đất: "Chiến Anh, không phải cậu nói Cố Bắc Từ có thể trị chứng cuồng bạo lực của lão đại sao? Sao tôi thấy chẳng đỡ hơn một chút nào, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn vậy?"
"Làm sao tôi biết được! Theo lý thuyết trước kia chỉ có thời điểm lúc Cố Bắc Từ không nghe lời, lão đại mới có thể phát tác, nhưng mà gân đây Cố Bắc Từ rất nghe lời mà! Tôi cũng đang buồn bực đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận