Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 642:

Chương 642:Chương 642:
Chương 642:
"Sao thế?"
Cố Bắc Từ đây mặt mù mờ, Chiến Anh quả thực không nhìn tiếp được nữa, nhỏ giọng nhắc nhở.
"Cố tiểu thư, dì Minh về quê rồi, ông chủ sợ cô đói, đặc biệt bỏ công việc đón cô đấy!"
Cô không nói nhớ ông chủ mà nhớ tới đầu tiên lại là thức ăn do dì Minh nấu?
Chiến Anh thâm mắng trong lòng, anh ta đều đã nhắc nhở tới mức này rồi, Cố Bắc Từ chắc có thể nghe hiểu nhỉ?
Cố Bắc Từ bỗng phản ứng lại, lập tức giơ tay khoác cánh tay của đại ma vương, cười híp mắt đặt căm trên vai người đàn ông.
"Đương nhiên nhớ nhất vẫn là bạn trai nhà em rồi!" Người đàn ông tiếp tục giữ tư thế ngồi như cũ, một bộ dáng chẳng vì gì mà động, nhưng khóe miệng hơi dịu dàng đã bán đứng tâm trạng của anh rồi.
Anh nâng ánh mắt sắc bén liếc nhìn Chiến Anh.
"Nhiều lời."
"Vâng, ông chủ tôi sai rồi."
Chiến Anh vừa không để ý xin lỗi, vừa khởi động động cơ, bầu không khí trong xe đã hoá thành một mảng ấm áp.
Nhưng sau khi xe của bọn họ rời đi không bao lâu, ở trong góc của bãi đỗ xe, hai tên paparazzi đội mũ đeo khẩu trang bước ra, trong tay câm máy ảnh, đúng lúc chụp được hình ảnh Cố Bắc Từ mỉm cười bước lên xe.
Một tên paparazzi trong đó lập tức gọi điện thoại cho Khương Viện, báo cáo với cô ta.
"Khương tiểu thư, chúng tôi chụp được một tấm ảnh giật gân, đặc biệt gửi cho cô nhìn xem..."
Trụ sở chính tập đoàn Hoắc thị, bởi vì dì Minh cũng về nhà rồi, công việc của đại ma vương vẫn chưa làm xong hết, Cố Bắc Từ không định làm Đát Kỷ thời cổ đại nên cùng anh trở về tăng ca.
Vừa tiến vào phòng làm việc, Cố Bắc Từ liên xách túi thu xếp.
"Anh nhìn anh xem, đều đã định hôn rồi mà cái phòng làm việc này vẫn được bố trí như người đàn ông độc thân hoàng kim ấy."
Cố Bắc Từ vừa phỉ nhổ vừa đi tới bàn làm việc của đại ma vương đặt một con búp bê lên. Chiến Anh đứng một bên thật là không có mắt nhìn, từng thấy trên bàn làm việc của tổng tài bá đạo nào đặt đồ chơi trẻ con chưa?
Nhân lúc ông chủ vẫn hoàn toàn không để ý bất cứ điều gì, Cố Bắc Từ không ngừng xếp lên trên, cuối cùng cậu ta thực sự là không nhìn tiếp được nữa, tùy tiện tìm một cái cớ tự mình chuồn đi rồi.
Thực ra những đồ chơi trẻ con này là do công ty mở rộng xung quanh, búp bê Cố Bắc Từ mang tới đây đều là các trạng thái khác nhau của nhân vật cô diễn trong phim. Từ sau khi từ ngoại ô phía Tây trở vê, cô cũng không biết là làm sao, chính là muốn để lại chút kí hiệu trên người đại ma vương.
Đánh dấu vài kiểu kí hiệu tương tự như "người đàn ông này là của tôi”, để cho mấy người phụ nữ nào đó bớt nghĩ tới anh, nghĩ thôi cũng đừng nghĩ!
Ánh mắt Cố Bắc Từ nghiêm túc, ngày càng táo tợn tiếp tục xếp một đống búp bê lên bàn làm việc.
"Sao thế?"
Hoáắc Tư Triệt mặc dù ngồi trước làm làm việc để làm việc nhưng vẫn luôn giữ một phân lực chú ý đặt trên người cô, ngay đến cả cảm xúc không ổn định trong một giây của Cố Bắc Từ anh cũng có thể cảm thấy được.
"Không có gì, trên bàn của anh tại sao không đặt ảnh của em? Em không thể gặp người khác như thế à?”
Cố Bắc Từ vốn dĩ đang thâm mắng Đỗ Thư Tĩnh ở trong lòng, bất chợt bị đại ma vương gọi một tiếng, cảm thấy tức giận vì có loại tâm tình không sao nói rõ được bị đại ma vương nhìn thấu, sau đó cô liên phản ứng có điều kiện, không có chuyện cũng bới lông tìm vết.
Lời vừa nói ra khỏi miệng, tự cô cũng cảm thấy mình vô cớ gây rối, chỉ có thể ngượng ngùng cúi thấp đầu, suy nghĩ xem làm thế nào để xin lỗi đại ma vương.
"Ai nói không có ảnh?"
Giọng nói của người đàn ông trâm thấp mang theo chút nghiên ngẫm, Cố Bắc Từ ngẩng đầu mới phát hiện không biết từ lúc nào đại ma vương đã bước tới trước mặt cô, đôi con ngươi sâu thẳm kia tràn đầy sự dịu dàng nhìn cô.
Cố Bắc Từ lại cẩn thận tỉ mỉ nhìn chung quanh cả căn phòng, đích thực là không có ảnh của cô mà.
“Chính là không có mài!"
"Đi kéo rèm cửa ra."
Trên mặt người đàn ông để lộ chút ý cười nhàn nhạt, đôi tay nhẹ nhàng vịn bả vai cô quay về một hướng, để cô đối diện với một tấm cửa sổ sát đất.
"Bên ngoài rèm cửa sổ có gì hiếm lạ sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận