Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 1129:

Chương 1129:Chương 1129:
Chương 1129:
'A aa a! Đừng có tới đây!"
Tưởng Ngọc Đường la lên một tiếng, ngã bệt ngay xuống đất, cả người run hết cả lên, hoàn toàn bị dọa tới choáng váng.
Cố Bắc Từ cong môi cười trào phúng, lúc này người mặc đồ đen liên vươn tay về phía cô, Cố Bắc Từ không chút do dự nắm lấy tay người đó, dựa theo quán tính mà nhảy lên ngồi lên ghế sau chiếc Halley.
Anh hail
Trái tim Cố Bắc Từ điên cuồng nhảy lên, tuy rằng không thể thấy rõ mặt anh ấy, nhưng mà cô biết, đây chính là anh hai, nhất định là anh hail
"Mau! Ngăn bọn họ lại! Đừng để cho bọn họ chạy! Kiến Đỏ, sao mấy người còn chưa ra đây, ông đây đã trả rất nhiều tiền rồi đấy!" Tưởng Ngọc Đường liền phản ứng lại, lập tức hô lớn ra bốn phía.
Trong lòng Cố Bắc Từ cả kinh, lại là Kiến Đỏ?
Trong nháy mắt, mấy chục người liền xuất hiện từ khắp nơi trong kho hàng, tất cả những người này đều mặc đồ rằn ri xanh đen bao vây xung quanh cô và anh hai, cửa lớn của kho hàng đã sớm bị chúng khoá chặt lại.
Bọn cô không còn đường ra nữal
"Cố Thất Giác, chúng ta lại gặp nhau rồi, lần trước để mày gặp may mắn, nhưng lần này không còn may mắn như vậy nữa đâu!"
Mọi người nhìn chằm chằm vào cô và anh hai, xung quanh đột nhiên yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, bầu không khí giương cung bạt kiếm, tựa như chỉ cân một mồi lửa là nổ tung!
Tưởng Ngọc Đường sửa sang lại bộ dạng sợ hãi tới mức tè ra quần vừa nãy mà đứng dậy, kiêu ngạo mở miệng nói.
"Mày cho rằng tao không đề phòng gì với mày sao? Nói thật cho mày biết, mục đích chính của ông đây ngày hôm nay chính là muốn bắt lấy hai đồ ngu các người! Bên ngoài đã bị chắn bởi một tấm cửa sắt, tao đã chặn hết các tín hiệu trong phạm vi trăm mét.
Hôm nay, tôi muốn xem xem hai tên ngu ngốc các người chạy kiểu gì! Cố Thất Giác, nếu mày đã phải mang cái danh người chết, không bằng hiện giờ để ông đây thành toàn cho mày!"
"Ha...
Bỗng nhiên, người mặc đồ đen cười lạnh một tiếng, sau đó thế mà lại tháo mũ bảo hiểm ra, lộ ra đôi mắt ưng sắc bén cùng với khuôn mặt rõ ràng.
Là Cố Thất Giác!
"Anh hail"
Trái tim Cố Bắc Từ đột nhiên đập mạnh, thật sự là anh hai, cô không có nhận sail
Anh hai xoay người, nhẹ nhàng đội mũ bảo hiểm lên cho cô, trên mặt vẫn rất thản nhiên, hoàn toàn không chút hoảng sợ khi gặp nguy hiểm.
"Đừng sợ, ngồi yên ở chỗ này."
Cố Bắc Từ gật đầu thật mạnh, cô rất tin tưởng anh hai.
"Cố Thất Giác, mày đã bị ông đây bao vây rồi mà còn dám kiêu ngạo như vậy sao?"
Tưởng Ngọc Đường bị ngó lơ, sắc mặt anh ta trông rất khó coi mà chất vấn.
"Bao vây?"
Cố Thất Giác lạnh lùng nhìn Tưởng Ngọc Đường, lạnh nhạt mở miệng.
"Tao thấy mày đúng là thiếu học, hiện giờ mày chẳng là cái thá gì trong mắt A Từ cả, nợ mới nợ cũ, hôm nay chúng ta thanh toán hết đi!"
Tưởng Ngọc Đường nghe vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
"Mày có ý gì..."
Anh ta còn chưa kịp nói xong, Cố Thất Giác đã chạy ra giữa sân, một tay lấy ra một cái điêu khiển từ xa, nhẹ nhàng đè xuống.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì ba tiếng nổ "bùm bùm bùm' vang lên liên tiếp từ bốn phía, giống như pháo hoa ngày hè, tiếng nổ kia thật là đặc sắc, tổ chức Kiến Đỏ vừa nãy còn vô cùng kiêu ngạo mà giờ cũng không đoán ra được Cố Thất Giác thế mà lại làm vậy!
Hiện giờ bọn chúng chỉ còn thở thoi thóp, ai cũng bị trọng thương, đừng nói là bao vây, vẫn còn sống đã là không tệt
Vụ nổ mạnh khiến khói bốc lên dày đặc, nhưng Cố Thất Giác đã tính toán kỹ từ trước, chỉ có vị trí của anh và A Từ là an toàn tuyệt đối.
"Khu khụt! A Từ"
Cố Thất Giác lấy tay xua làn khói đặc, đi về phía em gái mình.
"Đã kết thúc rồi, chúng ta vê nhà thôi.'
"Kết thúc? Hai người đừng có tưởng bởi"
Bạn cần đăng nhập để bình luận