Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 277:

Chương 277:Chương 277:
Chương 277:
"Vận Nhị, con...
Tô Phù Dung không ngờ con gái của mình lại có thể nói ra những lời như vậy, liền trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Tuy nhiên Hứa Vận Nhi không chút nào cảm thấy những lời mình vừa nói ra đã tổn thương đến mẹ của mình, cô ta quay lưng bỏ đi cũng không thèm quay lại nhìn chút nào.
Cô ta cũng không nhìn thấy, Tô Phù Dung chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của cô ta, âm thâm rơi nước mắt. ...
Kỳ thi đại học kéo dài ba ngày cuối cùng cũng đã kết thúc rồi.
Cố Bắc Từ cũng mới biết, hoá ra Hoắc Tư Triệt vì để cổ vũ cho cô mà đặc biệt hoãn lại chuyến công tác quan trọng ba ngày.
Tại sân bay, Cố Bắc Từ kéo góc áo đại ma vương, trong lòng có chút khó chịu vì phải xa nhau.
Rõ ràng lúc trước khi đại ma vương đi công tác, cô không hề có cảm giác gì, không biết sao lần này lại như vậy nữa, cứ nghĩ đến nhiều ngày tới sẽ không được gặp anh, cái phòng lớn trong lòng cô cũng trở nên trống rỗng.
Các giám đốc điều hành bên cạnh quả thực cũng không đợt được nữa, dồn dập nháy mắt ra hiệu cho Diệp Khản và Hạng Hằng.
Diệp Khản Và Hạng Hằng cũng ra sức nháy mắt ra hiệu với Chiến Anh.
"Chiến Anh, cậu mau đi thúc giục đi!"
"Mẹ kiếp! Các cậu muốn giữ lại cái mạng nhỏ của các cậu, chẳng lẽ tôi không muốn sao? Muốn giục thì các cậu đi giục đi!”
Chiến Anh trong lòng sợ hãi mở miệng, đứng yên một chỗ, dưới chân cứ như mọc rễ vậy, dựa vào cái gì mà những việc không bảo toàn được mạng sống, mỗi lần đều bảo cậu ta đi làm chứ!
Hạng Hằng cười ranh mãnh, khoác vai anh ta lừa anh ta.
"Cậu là người đáng tin nhất bên cạnh lão đạo, có kinh nghiệm chiến đấu, kinh nghiệm bảo toàn mạng sống cũng rất phong phú mài
"Thăng chết tiệt này!"
Chiến Anh đảo mắt, một chút cũng không bị Hạng Hằng lừa, giọng điệu có chút chua xót nhìn ông chủ và Cố Bắc Từ bên kia.
"Người đáng tin nhất hoàn toàn không bằng bảo bối trong lòng ông chủ, tôi tự mình biết lấy mình."
Cố Bắc Từ đã sớm chú ý đến sự vội vàng của ba người họ, nhưng mà hôm nay tâm trạng cô không tốt, nên không muốn để Hoắc Tư Triệt đi.
Cuối cùng cô cũng mạnh mẽ kiềm chế lại ý nghĩ gây hoạ này, cô buông góc áo đại ma vương ra, ê ê a a dặn dò.
"Một ngày ba bữa nhất định phải ăn đúng giờ, em sẽ bảo Chiến Anh theo dõi anh, nếu như anh không chú ý giữ gìn sức khoẻ, em sẽ tức giận cho xem!"
"Được."
Ánh mắt của người đàn ông chăm chú nhìn Tiểu Bắc của anh, bất luận cô nói cái gì, cũng đều tốt hết.
"Còn phải nhắn tin cho em đúng giờ, nếu anh lại chiến tranh lạnh với em, có tin khi anh vê em sẽ đội cho anh một cái mũ xanh không?”
"Em dám?”
Giọng điệu của người đàn ông đột nhiên nặng nề hơn, Cố Bắc Từ còn chưa ý thức được nguy hiểm, vô thức cãi lại.
'Sao em lại không... !”
Chẳng qua là cô còn chưa kịp nói xong, căm đã bị tay của người đàn ông nhẹ nhàng nắm lấy, sau đó môi đã bị anh hồn lên.
Con ngươi của Cố Bắc Từ đột nhiên mở to, sau khi hoảng hốt một hồi liền đắm chìm vào đôi mắt sáng như sao của người đàn ông, cuối cùng... trâm luân.
Mắt Hoắc Tư Triệt lập tức tối sầm lại, vốn dĩ chỉ là một nụ hôn như chuồn chuôn đạp nước thôi, nhưng sự chủ động của cô gái này, lại dễ dàng phóng hỏa như vậy, khiến cho anh mất kiểm soát. Anh nhanh chóng nắm lấy eo của cô gái, bá đạo mạnh mẽ đánh chiếm thành trì, hôn càng sâu hơn, hận không thể đem cô hoà vào xương máu, quấn chặt với nhau, vĩnh viễn sẽ không rời xa.
Các giám đốc điều hành ngầm hiểu mà xoay người đi, Diệp Khản không nhịn được mắng một câu.
"Hồng nhan hoạ thuỷ!"
Trôi qua mười phút nữa, Cố Bắc Từ đã thiếu hụt oxy rồi, người đàn ông mới chịu buông cô ra với dáng vẻ được ăn no, rồi xoay người lên máy bay.
Cố Bắc Từ ấn vào trái tim đang đập loạn xạ trong ngực mình, đưa mắt nhìn theo chiếc máy bay tư nhân của đại ma vương đang bay trên bầu trời.
Sau màn tình cảm sâu đậm, liên vô cùng trống vắng.
Cảm giác mất mát to lớn ngay lập tức tràn ngập ra cả trái tim Cố Bắc Từ, tại sao vậy? Anh ấy vừa mới đi, cô đã bắt đầu nhớ anh rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận