Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 162:

Chương 162:Chương 162:
Chương 162:
Trước mặt bao nhiêu thây cô và bạn học, váy lại trực tiếp bị rách thì sẽ mất mặt tới nhường nào chứ!
Phản ứng đầu tiên của Cố Bắc Từ là vội vã đưa tay che chỗ rách lại, nhưng kiểu váy là một mảnh liền, vết rách nhanh chóng lan rộng, có chiêu hướng cả cái váy sẽ rách hết rồi trực tiếp rớt xuống.
Cô nhất thời nóng lòng, muốn ngồi bệt xuống, lại cứ nhằm đúng lúc này đôi giày mới dưới chân bị trượt, trọng tâm không vững, cả người cô đổ ập xuống nền nhà.
Toi rồi!
Cố Bắc Từ nhắm chặt mắt lại, chuẩn bị nghênh đón thời khắc mất mặt nhất hai đời của cô, bất thình lình một chiếc áo khoác vẫn còn độ ấm cơ thể từ trong không trung rơi xuống, phủ kín cả người côi
Sau đó một bàn tay to lớn giữ chặt lấy eo cô, ôm cô vào trong lồng ngực rắn chắc.
Cố Bắc Từ sững sờ mở mắt ra, đối diện với ánh mắt sâu xa của Hoắc Tư Triệt.
Một màn này giống y hệt cảnh tượng trong phim thân tượng, hình ảnh hai người ôm nhau vô cùng đẹp đế vô cùng lãng mạn, cũng khiến vài người nào đấy đố kị tới phát điên.
Khương Mẫn giậm chân tức giận, trực tiếp xoay người rời đi.
Dưới sân khấu, một màn ôm nhau xảy ra bất ngờ này làm cho đám học sinh xem xong đều ngơ hết rồi!
"Trời đất quỷ thần ơi! Đó là Hoắc Tư Triệt đấy! Không phải anh ấy mắc chứng chán ghét phụ nữ sao?"
"Xem ra đàn ông vẫn là không thể miễn dịch được với người đẹp, nhất là kiểu đẹp đến mơ hồ như Cố Bắc Từ này...
"Haizzzz... sao màn anh hùng cứu mỹ nhân kia không phải là tớ chứ..."
"Nhất định là tớ bị khùng rồi, không thì sao lại cảm thấy hai người bọn họ xứng đôi thế chứ..."
"Tớ cũng cảm thấy hình ảnh rất bổ mắt...
Cả học sinh nam lẫn học sinh nữ đều bắt đầu nghị luận sôi nổi, Hứa Vận Nhi nắm chặt bàn tay thành quyền, tức tới mặt mũi tái métI
"Anh... sao lại tới rồi?"
Cố Bắc Từ ngơ ngác chờ anh mở miệng, mặt anh xuất hiện gân trong gang tấc như vậy thật không chân thực.
"Đến nghe em diễn thuyết."
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, lời nói ra khiến tim Cố Bắc Từ run rẩy dữ dội, giống như ném một viên đá vào trong lòng hồ, làm lay động từng gợn sóng lăn tăn.
"Ôm chặt anh."
Cô vẫn còn đang ngây ngẩn, người đàn ông đột nhiên ôm ngang cô lên, Cố Bắc Từ theo bản năng vươn tay ôm lấy cổ anh.
Có lẽ do cô ngoan ngoãn làm người nào đó vui vẻ, khoé môi của người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị bỗng giương lên, bàn tay đang đỡ trên eo cô hơi nắm chặt lại, dùng tư thế ôm công chúa, chậm rãi bước xuống thêm sân khấu, rồi lại thả xuống nhẹ nhàng.
Áo khoác của bộ vest hơi dài, vẫn dài hơn so với chiếc váy ngắn của Cố Bắc Từ, che cho cô kín đáo chặt chẽ, không xuất hiện chút khó xử nào.
"A Từ, sao em lại không cẩn thận thế chứ, có sao không!"
Cố Bắc Từ vừa đứng vững, Hứa Vận Nhi liền giả bộ lo lắng chạy tới chỗ cô, nói đúng ra thì, là vác khuôn mặt trang điểm tinh tế nhắm vào Hoắc Tư Triệt mà chạy qua đây, chỉ là giữa đường bị Chiến Anh lạnh lùng đưa tay ngăn lại.
Chiến Anh quét mắt nhìn Hứa Vận Nhi khinh thường, thời điểm ông chủ đang vui, sao có thể để cho loại trà xanh này chạy tới phá rối chứ.
"Cô Lâm, cô mau đưa bạn học Cố đi thay quân áo đi!"
Hiệu trưởng Hứa lập tức quát lớn với một giáo viên nữ, bên ngoài không biết quan hệ của Cố Bắc Từ với Hoắc Tư Triệt, nhưng ông lại vô cùng rõ ràng, tức khắc ông bị dọa tới đổ đầy đầu mồ hôi.
"Hoắc Tổng, mời ngồi bên này."
Hoắc Tư Triệt vẫn lưu luyến nhìn Cố Bắc Từ, sau đó mới đi tới chỗ ngồi dành cho khách quý ở hàng đầu tiên.
Cố Bắc Từ cũng theo giáo viên nữ đi tới phòng nghỉ bên cạnh thay quần áo, cuối cùng bây giờ cô cũng hiểu, tại sao Khương Mẫn lại đặc biệt phát quần áo cho cô rồi.
Cô ngẩng đầu, ý vị sâu xa liếc nhìn Khương Mẫn đang đứng ở phía xa, xem ra cô không phát uy, mọi người đều sắp quên mất cô tên tuổi hỗn thế ma vương của cô ở trường cấp ba Quý Tộc S rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận