Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 326:

Chương 326:Chương 326:
Chương 326:
"Không, không, không, không phải như anh nghĩ đâu em có thể giải thích!"
Thời khắc ấy Cố Bắc Từ chỉ cảm thấy máu toàn thân đều đông cứng lại rồi, cô không sợ gì cả, duy nhất chỉ sợ Hoắc Tư Triệt sẽ hiểu lầm.
Lúc Tưởng Ngọc Đường nhìn thấy Hoắc Tư Triệt xuất hiện thì lại càng hưng phấn, anh ta thậm chí còn nhìn Hoắc Tư Triệt khiêu khích, cố ý đắc ý vênh váo mở miệng.
"Hoắc Tư Triệt, nhìn thấy chưa, người A Từ thích là tôi, anh căn bản chỉ là lốp xe dự phòng thôi! Hahaha... áI”
Tưởng Ngọc Đường còn chưa kịp nói hết câu đã bị A Thiểu bước đến từ phía sau đạp cho một phát bắn sang bên, Cố Bắc Từ bị Tưởng Ngọc Đường kéo theo, cơ thể mất cân bằng mà ngã xuống. Chính vào lúc cả người cô sắp tiếp xúc thân mật với mặt đất thì một đôi tay thon dài mạnh mẽ kéo cô lại, sau đó được anh ôm vào trong lòng.
Giây phút này, Cố Bắc Từ đối diện với đôi mắt rực rỡ như ánh sao, đột nhiên tủi thân vô cùng, vừa mở miệng liền thấy giọng nhiễm âm mũi đặc.
"Em thực sự không làm chuyện có lỗi với anh mà...'
"Anh biết."
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông đột nhiên vang lên, không có chút phẫn nộ nào, thậm chí còn mang theo chút đau lòng.
Cố Bắc Từ trừng to đôi mắt, lẽ nào ban nãy đại ma vương không có hiểu lâm?
"Ừm, không hiểu lầm."
Hoắc Tư Triệt giống như có thể nghe được lời tận đáy lòng của cô, cô vừa nảy ra suy nghĩ này anh liền trả lời lại ngay lập tức.
"Hừ! Cô ấy lừa anh đó! Người cô ấy yêu nhất là tôi, hôm nay chính là vì để gặp riêng với tôi, Hoắc Tư Triệt, anh vẫn nên từ bỏ đi!"
Tưởng Ngọc Đường ngã ở dưới đất còn cố ý lớn tiếng chế giễu, những ngày này nhà họ Tưởng liên tục gặp phải nguy cơ, thậm chí bố mẹ còn muốn đưa anh ta ra nước ngoài, những thứ này không cần đoán anh ta cũng biết chính là bút tích của Hoắc Tư Triệt. Hôm nay anh ta nhất định phải mạnh mẽ làm Hoắc Tư Triệt buôn nôn một trận!"
Ánh mắt rét lạnh của người đàn ông chậm rãi chuyển sang Tưởng Ngọc Đường, ánh mắt đó giống như đang nhìn một vật chết.
Chiến Anh vừa phiên muộn bản thân xử lý không đủ tàn nhẫn vừa tức giận xắn tay áo lên đi vê phía Tưởng Ngọc Đường đang nằm trên đất. "Ông chủ, anh đem Cố tiểu thư đi đi, để tôi tới dạy dỗ lại tên khốn này thật tốt"
"Không cần!"
Hoắc Tư Triệt bỗng nhiên mở miệng, sau đó buông Cố Bắc Từ ra, từng bước từng bước đi về phía Tưởng Ngọc Đường. Mỗi một bước anh đi lại khiến sát khí vô hình trên người lan tràn ngày càng nhiều hơn, dân dần tràn ngập cả không gian, làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy nghẹt thở, ruột gan run rẩy.
Cố Bắc Từ nhìn bóng lưng của người đàn ông, không biết tại sao mặc dù mặt đại ma vương nhìn có vẻ rất bình tĩnh nhưng cô lại cảm thấy người đàn ông này rõ ràng là đã ở sát ranh giới bùng nổ.
"Anh muốn cái gì? Anh đừng qua đây... al”
Sắc mặt Tưởng Ngọc Đường hoảng sợ, kéo chân di chuyển về phía sau giống như người đứng trước mặt anh ta lúc này chính là Diêm vương đến từ địa ngục.
Bất thình lình, người đàn ông dùng một tay túm tóc Tưởng Ngọc Đường xách cả người anh ta lên, tung một quyền đấm lên mặt anh ta, trong nháy mắt Tưởng Ngọc Đường đã bị đánh tới mặt toàn là máu, vài chiếc răng hoà lẫn với máu rơi xuống.
"Tôi sai rồi, câu xin anh, tha cho tôi đi
Tưởng Ngọc Đường lập tức sợ tới lắp bắp cầu xin tha thứ nhưng người đàn ông lại làm ngơ, tiếp tục máy móc cho anh ta ăn từng quả từng quả đấm, ánh mắt anh lạnh lẽo không có chút độ ấm của con người. Dường như Tưởng Ngọc Đường chỉ là một bao cát mà không phải một người sống sờ sờ.
"Vừa nãy, cánh tay nào chạm vào cô ấy? Giọng nói rét lạnh của Hoắc Tư Triệt vang lên, ánh mắt nhàn nhạt rơi trên cánh tay trái của Tưởng Ngọc Đường, Tưởng Ngọc Đường còn chưa kịp phản ứng lại lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết lợn.
“Hay là cánh tay này?”
Sau đó có tiếng xương vỡ nứt, Tưởng Ngọc Đường lại phát ra âm thanh thảm thiết lân nữa!
Mà Hoắc Tư Triệt dường như không có chút cảm giác nào, tiếp tục...
Dần dần, Tưởng Ngọc Đường chẳng còn phát ra tiếng nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận