Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 191:

Chương 191:Chương 191:
Chương 191:
"Cố tiểu thư"
Lúc này dì Minh xách theo hộp đồ ăn đi vào phòng học, Cố Bắc Từ chút kỳ quái, Đại ma vương đã chuyển cho cô tới 1 triệu tệ vào trong thẻ cơm của cô rồi mà, sao dì Minh vẫn còn tới.
'Dì Minh, sao hôm nay dì lại tới vậy?”
"Là như thế này, thiếu gia đặc biệt dặn dò, hôm nay thân thể của cô có chút đặc thù, để tôi làm chút canh bổ máu cho cô uống. Đây là long nhãn tổ yến tôi đã hầm trong ba tiếng, cô mau nếm thử đi."
Dì Minh nhìn chằm chằm vào Cố Bắc Từ, biểu cảm ái muội mở miệng nói.
Hứa Vận Nhi một bên nghe dì Minh nói, lại nhìn thấy biểu tình trên mặt của đối phương, trong lòng cảm thấy gì đó không ổn, cô ta lập tức ra vẻ quan tâm mà kéo cánh tay của Cố Bắc Từ. "A Từ, em làm sao vậy? Chẳng lẽ nơi nào bị thương? Hay là sinh bệnh?”
Cố Bắc Từ duỗi tay đón lấy cái bát mà dì Minh đưa cô, vừa lúc tránh khỏi móng vuốt của Hứa Vận Nhi.
Cô còn không kịp trả lời Hứa Vận Nhị, dì Minh liên vui vẻ trả lời lại cô ta.
"Cố tiểu thư không phải sinh bệnh, cũng không phải bị thương, mà là... Ừm, dù sao cô vẫn còn nhỏ, không cần phải biết kỹ càng tỉ mỉ như vậy đâu, tóm lại cô sẽ sớm có cháu trai nhỏ thôi."
"Cái gì?H"
Sắc mặt Hứa Vận Nhi lập tức trắng bệch, Cố Bắc Từ và Hoắc Tư Triệt vậy mà... Người đàn ông cao cao tại thượng như Hoắc Tư Triệt, Cố Bắc Từ dựa vào cái gì chứt!
Sau khi kinh ngạc, Hứa Vận Nhi càng thêm phẫn nộ, cô ta cắn chặt khớp hàm, không dám tin tưởng trừng mắt nhìn Cố Bắc Từ. “Chị họ, chị nhìn em như vậy làm gì?
Cố Bắc Từ biết Hứa Vận Nhi tám phần là hiểu lâm, nhưng mà cô cố ý làm bộ không biết, vẻ mặt vô tội nhìn Hứa Vận Nhi.
"Không có gì, chị chỉ là không nghĩ tới, em còn nhỏ như vậy, cũng đã..."
Hứa Vận Nhi nói đến một nửa, tức tới mức thật sự không nói được nữa. Lần này cô ta giả trang cũng lười giả trang, đứng lên có lệ nói.
"Đúng rồi, chị nên tới nhà ăn ăn cơm, chậm là sẽ không còn đồ ăn, dì Minh gặp lại sau nha.ˆ
Dì Minh tới mí mắt cũng chẳng thèm nâng một chút, Hứa Vận Nhi cảm thấy không thú vị, nhanh chóng chạy trốn.
"Dì Minh, cảm ơn dì."
Chờ tới khi phòng học không có ai nữa, Cố Bắc Từ mới sâu xa đánh giá dì Minh. Dì Minh ở nhà họ Hoắc nhiều năm như vậy, không phải người thích lắm miệng. Trước đó dì Minh đã nhìn ra tới Hứa Vận Nhi có chút tâm tư kín đáo đối với Đại ma vương, thế nên hôm nay bà mới cố ý nói như vậy.
"Không cần cảm tạ tôi, Thiếu phu nhân chính là tự mình chiến đấu, ai cũng phá hư được quan hệ của cô và thiếu gia."
Dì Minh thấy phòng học không có ai, liên đổi giọng gọi Cố Bắc Từ là Thiếu phu nhân, giọng điệu kia nghiễm nhiên đã coi Cố Bắc Từ là người trong nhà.
Cố Bắc Từ lập tức có chút xấu hổ, chuyện buổi tối ngày đó chắc dì Minh không biết, thế nên hôm sau vẫn luôn hiểu lâm cô và Đại ma vương đã xảy ra chuyện gì, mặc kệ cô có giải thích như thế nào đi chăng nữa, dì Minh vẫn là không tin. Cô đã nói tới mức miệng tê rần, hiện tại cũng từ bỏ, đành mặc kệ dì Minh hiểu lầm vậy.
Bên ngoài phòng học,
Hứa Vận Nhi làm gì còn tâm tình mà ăn cơm chứ, sắc mặt cô ta xanh mét đi vào trong vườn hoa, lập tức gọi điện thoại cho Tưởng Ngọc Đường.
Xem ra gần đây cuộc sống của Cố Bắc Từ đã quá dễ chịu rồi!
Rất nhanh điện thoại liên kết nối thông, giọng nói mỏi mệt ốm yếu của Tưởng Ngọc Đường vang lên.
"Bảo bối, rốt cuộc em cũng gọi điện thoại tới cho anh sao? Anh nhớ em muốn chất."
Nghe thấy giọng nói của Tưởng Ngọc Đường, Hứa Vận Nhi hơi kinh hãi, gân đây cô ta vội vàng phải qua lại đong đưa với Vu Cố, cũng không biết Tưởng Ngọc Đường xảy ra chuyện gì.
“Ngọc Đường, anh làm sao vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận