Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 896:

Chương 896:Chương 896:
Chương 896:
Anh cả Cố Khiêm mặc trên người một bộ đồ nhà tù màu xanh, thân hình so với lúc trước không biết ốm hơn bao nhiêu, mặt cũng nhỏ lại một vòng, mặc dù trên người vẫn có khí chất thanh cao, nhưng từ trong hốc mắt sâu thẳm có thể biết được anh ấy đã trải qua không có được yên ổn.
"Anh cả, em..."
Mặc dù trong lòng cô có ngàn vạn lời cần nói, vô số sự hổ thẹn, nhưng lời đến cửa miệng thì câu đầu tiên đã nghẹn ngào rồi.
"Bắc Từ, đừng khóc."
Cố Khiêm nhìn thấy dáng vẻ em gái như thế, bất chợt nhíu chặt chân mày, vẫn giống như lúc nhỏ, ấm áp dỗ dành cô.
Lúc này, Cố Bắc Từ căn bản không thể khống chế được nữa, xông qua nhào vào vòng tay của anh cả, ôm lấy eo của anh ấy rồi bắt đầu khóc sướt mướt.
Cô tưởng rằng bản thân mình có thể bình tĩnh được, nhưng khi nhìn thấy anh ruột của mình thì chỉ còn lại tràn đầy sự tủi thân đột nhiên tuôn ra, giống như lúc nhỏ có bị bạn nhỏ khác đánh thì lúc đầu nhẫn nhịn không khóc, nhưng khi nhìn thấy người nhà thì tủi thân nhân đôi, ngược lại không kiêm chế được.
Sau khi trưởng thành, cô rất ít khi khóc giống như đứa trẻ nữa.
Tư Thần đứng ở cửa nhìn thấy cũng không kiêm được mà sống mũi cay một cách kỳ lạ. Nói cho cùng, Cố Bắc Từ có làm chuyện gì tán tận lương tâm chứ? Cô mới là người chịu tổn thương lớn nhất trong đời người này.
Bỗng nhiên bị em gái ôm chầm lấy con ngươi của Cố Khiêm rung động mãnh liệt, bao lâu rồi chưa được Bắc Từ dựa dẫm như này? Bảy năm? Hay là lâu hơn nữa?
Nhưng hiện tại, anh không muốn truy xét đúng sai như thế nào, cũng không muốn đi truy đến cùng tại sao Bắc Từ lại đột nhiên thay đổi như vậy, chỉ có trân trọng vô cùng.
"Bắc Từ của chúng ta phải ấm ức rồi."
Anh ấy không nói câu này càng tốt, nói ra câu này Cố Bắc Từ nước mắt nước mũi càng thêm mãnh liệt, khóc càng thêm đau lòng.
Nếu như không phải cô nhớ lại thời gian thăm tù chỉ có 15 phút, thì sẽ khóc càng thêm cuộn trào.
Mà anh cả không nói câu nào, chỉ là vẫn giống như lúc nhỏ ở bên cô đợi cô cảm xúc ổn định lại rồi thay cô lau nước mắt nước mũi.
Lúc này, Cố Bắc Từ mới thẹn thùng, hối hận xin lỗi nói.
"Anh cả, em biết sai rồi, anh yên tâm, em sẽ không khinh suất nữa!"
"Xem ra kế hoạch của Tư Triệt có hiệu quả rồi."
Vẻ mặt Cố Khiêm vui mừng nói, Cố Bắc Từ trợn tròn mắt kinh ngạc.
"Triệt ca ca cũng từng đến tìm anh à?
"Ừm, lúc tính mạng em hấp hối anh ta vì em mà tạo một giấc mơ, cần rất nhiều chi tiết nên chúng ta đã cùng nhau bàn rất nhiều lân. May thay anh ta chưa hề từ bỏ em, hôm nay anh vẫn có thể nhìn thấy em gái mình hoạt bát thì đã là sự may mắn lớn nhất rồi."
Trong ngữ khí của anh cả tràn đầy sự vui mừng, mà con ngươi của Cố Bắc Từ nhíu lại, cô nợ đại ma vương không phải đã quá rõ ràng rồi, lúc này cô nhướng mắt lên kiên định nói.
"Anh cả, em nhất định sẽ cứu anh ra, nhất định sẽ lấy lại Cố Thị, Tưởng Ngọc Đường, tôi nhất định sẽ khiến cho anh xuống địa ngục!"
Nghe được câu nói của cô, Cố Khiêm càng thêm kinh ngạc.
Dẫu sao lúc trước Cố Bắc Từ yêu Tưởng Ngọc Đường sâu đậm như thế, mà lại có thể nói ra những lời khiến anh ta xuống địa ngục.
"Bắc Từ, em chỉ cần vui vẻ khỏe mạnh là được, có báo thù hay không cũng là anh làm, không phải việc em phải đảm đương."
Đều đã đến bước này rồi, mà anh cả vẫn là không muốn cô gánh vác trọng trách.
"Không! Em trưởng thành rồi, là trách nhiệm mà em phải gánh vác, anh nói xem em sao mà có thể an tâm sống cuộc sống của bản thân mình được chứ, vả lại anh đang trong tù..."
Những lời còn lại cô nói không ra, nếu như không phải Tưởng Ngọc Đường giở thủ đoạn, anh cả giờ cũng sẽ không ốm như này, đặc biệt là cô nhìn thấy trên tay anh cả những vết thương đó, đôi tay này lúc trước còn là rong đuổi trên thương trường, tay ký những bản hợp đồng trên dưới trăm triệu, nhưng như hôm nay...
Cố Khiêm thuận theo ánh mắt của em gái nhìn tay của mình, lập tức rút tay lại để phía sau lưng.
"Những ngày tháng đó đều đã qua rồi, giờ anh cả sống rất tốt, Hứa Vận Nhi và Tô Phù Dung sau khi vô tù, vụ án của anh cũng đã điều tra lại từ đầu, bây giờ chỉ là đang căng thẳng chỗ chứng cứ mấu chốt nữa thôi.
Em xem giờ anh cả có phòng giam đơn rồi mà còn không cần đeo còng số tám nữa, buổi chiều mỗi ngày anh còn có thể ở trong phòng gian lên lớp tài chính cho các con cháu của các gia thế lớn nữa, người ở đây đều đối với anh rất kính trọng, em không cần lo lắng."
Cho dù anh cả có nổ lực dùng ngữ khí nhẹ nhàng thoải mái giới thiệu cuộc sống của mình, nhưng Cố Bắc Từ đã đích thân trải qua cuộc sống tù lao nên biết không như anh nói dễ dàng như Vậy.
"Thật sao? Vậy sau này lớp tài chính em cũng có thể tham gia không?”
Cố Bắc Từ truy hỏi, trong nhà tù dạy cho người khác mà còn là dạy tài chính cho các phú nhị đại, sao cô không thể tin tưởng cho lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận