Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 562:

Chương 562:Chương 562:
Chương 562:
Một tiếng sét rơi xuống rừng trúc này, âm thanh thê lương của tia chớp soi sáng một mảnh ảm đạm.
Mưa to như trút nước, Cố Bắc Từ nhọc nhằn mở to đôi mắt, trong tâm mắt mơ hồ lại phản chiếu một gương mặt lo lắng!
Ngữ khí của người đàn ông trước nay chưa từng hoảng hốt lo sợ như thế, mang theo sự sợ hãi và yếu đuối sợ mất đi.
"Tiểu Bắc!"
Hoắc Tư Triệt?
Cố Bắc Từ hơi ngơ ngác, thậm chí khoé miệng còn nở ra một nụ cười tiếc nuối.
Vật quá đẹp đẽ đa số đều không phải là thật.
Nhất định là cô sắp chết rồi nhỉ, mới nhìn thấy màn ảo cảnh tươi đẹp này.
"Xin lỗi... Hoắc Tư Triệt..."
Cô nhọc nhằn giơ tay ra, đầu ngón tay trắng nõn chảy xuống những giọt máu đỏ tươi, Cố Bắc Từ muốn dùng sức chạm vào khuôn mặt của Hoắc Tư Triệt.
"Kiếp này, vẫn là không kịp đối tốt với anh rồi..."
Tay cô cuối cùng không còn sức lực, vào lúc sắp chạm được tới mặt anh thì không... đột nhiên, người đàn ông dùng sức nắm chặt lấy bàn tay sắp rơi xuống của cô, run rẩy dán lên khuôn mặt mình.
'Anh không cho phép!"
Giọng nói trâm thấp của anh không còn bình tính như trước kia nữa, anh dùng sức ôm cô vào lòng, lặp đi lặp lại tên của cô.
"Cố Bắc Từ! Anh không cho phép!" 'Anh không cho phép....
Anh gọi từng tiếng từng tiếng mãi đến khi nghẹn ngào.
Nhưng mà đầu cô nặng quá, Cố Bắc Từ nhọc nhằn muốn mở mắt ra, nhưng con ngươi lại không ngừng co lại.
"Triệt ca ca, em buồn ngủ quá..."
"Tiểu Bắc, đừng ngủ! Không được ngủ!"
Tay người đàn ông nâng khuôn mặt cô, dùng sức kìm chặt đôi mắt cô, sợ cô giống cánh ve mỏng manh, sợ cô khép chặt đôi mắt này lại.
Kỳ lạ, động tác ấu trĩ như thế tại sao cô lại quen thuộc đến vậy nhỉ, giống như rất lâu trước kia...
Trong sự mơ hồ mê màng, trước mắt cô là một mảng đen kịt, xung quanh yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Cô lờ mờ nhìn thấy Hoắc Tư Triệt thời niên thiếu, cũng sít sao ôm chặt một cô bé như thế này, ấu tr dùng sức kìm chặt khoé mắt của cô bé, không để cô nhắm mắt lại.
"Tiểu Bắc, đừng ngủ! Không được ngủ!"
"Hoắc Tư Triệt, động tác ấu tr như thế có phải anh đã sớm làm với em rồi không?”
Cố Bắc Từ dồn hết sức lực cuối cùng ngẩng đầu nhìn anh, yếu ớt mở môi.
Con ngươi người đàn ông trong nháy mắt co rút mãnh liệt, giống như bị cái gì hung ác làm kích động, chỉ là Cố Bắc Từ không đợi được câu trả lời của anh trước mắt đã tối sâm, triệt để ngất đi.
Lân nữa mở mắt ra, Cố Bắc Từ là bị mùi của nước khử trùng xộc vào mũi làm cho ngạt thở mà tình lại.
Cô nhẹ cử động ngón tay mới phát hiện tay bị người ta sít sao nắm chặt trong lòng bàn tay, lúc sắp bị dọa tới nhảy dựng thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Tỉnh rôi?"
Cố Bắc Từ nhọc nhằn ngẩng đầu, đập vào mắt cô là gương mặt kinh diễm chúng sinh của Hoắc Tư Triệt, chỉ có điều lúc này đây trên mặt anh vô cùng mệt mỏi, đáy mắt xanh đen không mờ nổi như đang nói với cô chắc chắn là cả đêm anh không ngủ.
Trời xanh chiếu cố! Cô chưa chết! Còn có thể ở cùng với anhl
Trong phút chốc đôi mắt của Cố Bắc Từ trực tiếp đỏ lên, sít sao giương khoé môi lên, kiêm chế không để bản thân bật khóc.
Hoắc Tư Triệt lập tức cảm nhận được sự biến hoá của cô, sắc mặt tức khắc thay đổi, động tác có chút hỗn loạn đứng dậy kiểm tra vết thương.
"Vẫn đau?"
Cố Bắc Từ cuối cùng không kiêm chế được, ôm chặt eo người đàn ông, thấp giọng khóc nức nở.
"Dọa chết em rồi, em còn tưởng là mình sắp chết rôi! Huhuhu...'
Cô cũng được coi như một người kiên cường rồi, nhưng anh chỉ dùng ngữ khí lo lắng nói ra hai từ, cô cảm thấy tủi thân muốn chết, nước mắt như mưa.
Chắc là, con người luôn nguyện ý đem nơi yếu đuối nhất của bản thân để lộ ra trước mắt người thân nhất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận