Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 275:

Chương 275:Chương 275:
Chương 275:
Chỉ là cô vừa đi vừa liên tục ngoái đầu lại tìm trong biển người phía xa, cô còn đang đợi một người nữa xuất hiện.
"Cố Bắc Từ, đừng tìm nữa, Tư Triệt ca ca căn bản không quan tâm đến cô có tốt hay không đâu, tôi nghe nói hôm nay anh ấy ra nước ngoài rồi."
Đột nhiên, Khương Mẫn như âm hồn bất tán đi đến bên cạnh Cố Bắc Từ, mỉa mai khiêu khích nói.
"Làm sao cô biết hôm nay anh ấy ra nước ngoài?"
Cố Bắc Từ hơi nheo mắt, không hài lòng nhìn Khương Mẫn.
Khương Mẫn bị hỏi lại, lập tức nở nụ cười ẩn ý.
"Đó không phải là vì Tư Triệt ca ca thích chị của tôi sao, chị ấy vừa mới ra nước ngoài để ghi hình một chương trình, thì sau đó Tư Triệt ca ca cũng ra nước ngoài theo. Tư Triệt ca ca không xem trọng cô một chút nào, anh ấy sẽ không đến tiễn cô đi thi đâu, tôi khuyên cô nhé, nên tự biết lấy mình sớm một chút, huỷ hôn với Tư Triệt ca ca đi! Tránh để đến lúc bị vứt bỏ rồi, lại khiến cho cả nhà họ Cố các người xấu hổi"
Cố Bắc Từ trực tiếp đảo mắt, lười chẳng muốn để ý đến Khương Mẫn, dựa vào sự hiểu biết của cô về đại ma vương, người phụ nữ giống như Khương Mẫn, anh ấy mới thật sự không thèm để ý đến. Cũng không biết Khương Mẫn lấy đâu ra tin tức, mà lại có thể nghe ngóng được hành trình của đại vương vương ra nước ngoài, rồi tới trước mặt cô khiêu khích để ly gián.
Có điều ở trong lòng Cố Bắc Từ vẫn cảm thấy rất khó chịu, hôm nay là ngày cô thi đại học quan trọng như vậy, anh ấy lại có thể vội vàng ra nước ngoài.
"Các bạn thí sinh chú ý, thời gian vào thi chỉ còn mười phút nữa, mọi người hãy mang theo đúng thẻ dự thi, nhanh chóng đi vào địa điểm thi.
Trên loa phát thanh truyền đến tiếng thúc giục máy móc, Cố Bắc Từ lại một lân nữa nhìn lướt qua đám đông một vòng, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của đại ma vương.
Một nỗi thất vọng tràn trê trong lòng cô, cô thở dài, cuối cùng quay người hoàn toàn đi về phía địa điểm thi.
"Hahahaha, tôi đã nói rồi, Tư Triệt ca ca căn bản không hề để cô tròn mắt, bây giờ cô đã tin rồi chứ? Nếu tôi là cô, tôi sớm đã xấu hổ mà chui xuống đất rồi!"
Khương Mẫn thấy Hoắc Tư Triệt đến giờ vẫn chưa xuất hiện, càng đắc ý cười nhạo Cố Bắc Từ.
Cố Bắc Từ không thèm để ý đến Khương Mẫn, chỉ là bước lên cầu thang với tâm trạng sa sút, đi vê phía tâng địa điểm thi. "Cố tiểu thư! Cố tiểu thư! Ông chủ tới thăm cô này!"
Đột nhiên, trong đám đông truyền tới tiếng hét cao vang của Chiến Anh.
Cố Bắc Từ ban đầu còn cho rằng mình nghe nhầm rồi, cho đến khi Chiến Anh lại hét lên thêm hai tiếng nữa, cô mới quay người lại với vẻ không chắc chắn lắm.
Trong biển người mênh mông, cô liếc mắt đã nhìn thấy anh đầu tiên, lúc này tất cả mọi người và mọi vật đều biến thành cảnh nền.
Trên khuôn mặt nghiêm nghị của người đàn ông hiện ra một nụ cười, đôi mắt sáng như vì sao kia vẫn luôn nhìn cô chăm chú, trong thế gian xô bồ này, chỉ có một mình cô trong mắt.
Cố Bắc Từ lập tức bật cười từ trong lòng, sau đó nhanh chóng chạy nhanh về phía Hoắc Tư Triệt, giống như một con cá bơi ngược dòng trong biển người, chỉ vì ngọn hải đăng của một mình cô.
"Sao bây giờ anh mới đến vậy?"
Cố Bắc Từ bổ nhào đến trước hàng ràng, trong giọng nói chứa đầy sự tủi thân, âm mũi mềm mại mà cô vô thức đem đến lập tức khiến cho con ngươi của Hoắc Tư Triệt sâu hơn, lần đầu tiên trong đời, cô lại có thể xuất hiện loại cảm giác chột dạ áy náy.
"Cố tiểu thư, không phải là ông chủ muốn đến muộn đâu, thật sự rất khó để tìm được hoa này.
Chiến Anh không nhịn được mà nói giúp cho ông chủ, Cố Bắc Từ cau mày không tin.
"Hoa gì vậy?”
"Hoa may mắn của em."
Người đàn ông cẩn thận từng li từng tí mở lòng bàn tay ra, cẩn thận đưa cho Cố Bắc Từ, chỉ thấy trong lòng bàn tay anh đặt một bông hoa chuông Nam San nhỏ nhắn xinh tươi.
Cố Bắc từ hơi giật mình, ký ức của mười năm trước bỗng nhiên ùa về trong tâm trí, cô mơ hồ nhớ rằng năm cô năm sáu tuổi cô thường hay cùng các các anh đến nhà họ Hoắc chơi, còn cùng con cái của mấy nhà hào môn hẹn nhau cùng đi leo núi.
Khi đó đại ma vương đặc biệt nuông chiều cô như anh trai vậy, lúc ấy bọn họ chơi đùa ở vùng ngoại ô phía tây Đế Kinh, Cố Bắc Từ đã rất thích những bông hoa chuông Nam San ở bên vách núi. Nhưng anh của cô không ở bên cạnh, những đứa trẻ khác lớn hơn anh đều không chịu giúp cô hái nó.
"Cố Bắc Từ, đó là vách đá đấy, chỉ cần một phút bất cẩn sẽ ngã chết đấy!"
Cô phát cáu với đứa trẻ đó, nói đó là bông hoa may mắn của cô, sau đó mọi người đều rời khỏi vách núi đó, cô còn buồn bã mà khóc sướt mướt, còn mọi chuyện sau đó, cô không còn nhớ rõ nữa, chỉ nhờ rằng hình như đã có người đã hái bông hoa chuông Nam San đó cho cô.
Lẽ nào năm đó người bất chấp mạo hiểm vì cô mà hái hoa chính là Hoắc Tư Triệt sao?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận