Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 633:

Chương 633:Chương 633:
Chương 633:
Lúc này Tô Phù Dung vẻ mặt đầy ngờ vực ởđi lại, dọa cho Hứa Vận Nhi lập tức làm động tác cho mình bình tính lại, sau đó kéo bà ta sang phòng bên cạnh.
"Mẹ! Cái lão già đáng chết Cố Thanh Nguyên kia đột nhiên lại muốn Cố Bắc Từ sớm cùng với Hoắc Tư Triệt kết hôn! Hoắc Tư Triệt là của con! Cô ta có tư cách gì gả cho anh ấy!"
Hứa Vận Nhi tức điên hừng hực chửi rủa.
"Con đừng nôn nóng, đợi Cố Bắc Từ trở thành kẻ đâu đường xó chợ thì Hoắc Gia sẽ không còn muốn đứa con dâu như này nữal"
Mặt Tô Phù Dung bình tính khuyên giải nói, đây ngược lại là nhắc nhở Hứa Vận Nhi.
"Mẹ, con đã nghĩ kỹ thời gian cụ thể chúng ta ra tay rồi!" Mặt Hứa Vận Nhi đắc ý nói.
“Nói nhanh, con định khi nào ra tay?”
"Thứ sáu tuần sau Cố Bắc Từ đi tham gia một giải thi đấu lớn, nếu như cô ta đi không thành, thì cả đời này sẽ không làm được nhạc sĩ được đâu. Con muốn cho cô ta đã không làm được nhạc sĩ, cũng sẽ không có cách nào gả cho Hoắc Tư Triệt được! Con muốn cô ta phải trải qua nỗi đau tan nhà nát cửa nữal"
Hứa Vận Nhi càng nói càng phấn khích, đôi mắt vốn dĩ nên trong sáng đó, lúc này lại trở thành âm u khủng bố.
"Được! Hai mẹ con chúng ta cũng đã chịu đựng con tiện nhân này đủ rồi! Con yên tâm, thứ sáu tuần sau, mẹ sẽ trút cơn giận ba năm nay cho con! Giờ mẹ đi điện thoại cho cậu ta đãt"
Tô Phù Dung cười nói xong, liền đắc ý uốn éo vênh vang rời đi.
Cả nhà đã ăn xong cơm tối, Cố Bắc Từ liền tìm đến phòng làm việc của anh cả, cô vẫn còn nhớ lời của anh cả nói ở công ty giải trí Bắc Triệt.
"Cốc cốc cốc!"
Cố Bắc Từ gõ cửa, Cố Khiêm liên nhìn lên, thấy Cố Bắc Từ lập tức dừng lại việc đang làm.
"Bắc Từ đến rồi à, nhanh vào đây."
"Anh cả, anh còn nhớ lần trước ở cửa công ty giải trí Bắc Triệt, anh nói với em những gì không? Rốt cuộc là có chuyện kỳ quái gì anh không nói với em thế?"
Cố Bắc Từ đi thẳng vào vấn đề hỏi.
"À thì ra là em nói chuyện này à."
Cố Khiêm kéo dài một hơi, liên đứng dậy, lấy một cuốn album ảnh dày từ trên giá sách xuống, đưa cho Cố Bắc Từ.
Cố Bắc Từ hoài nghi nhận lấy, sau đó dưới ánh mắt khích lệ của anh cả mở cuốn album ra. Trang đầu tiên, khiến cho cô trợn tròn mắt.
Trên album ảnh có mười mấy tấm hình, mỗi một tấm hình đều là hình ảnh của một người con gái nhỏ và một thiếu niên chơi đùa với nhau.
Đó là Hoắc Tư Triệt lúc còn thiếu niên, mà cô gái nhỏ đó, chính là bản thân cô!
Cùng với cô gái nhìn không rõ mặt trong mơ của cô, ăn mặc giống hệt nhaul
"Chuyện kỳ quái mà anh nói là cái này, từ nhỏ trí nhớ của em rất tốt, hôm đó em đột nhiên hỏi anh là lúc nhỏ em có mất trí không, anh mới nghĩ có cái gì đó không đúng. Hình như em đã quên hoàn toàn em lúc nhỏ em cùng với Hoắc Tư Triệt chơi đùa với nhau, đó gọi là dính lấy nhau."
Cố Khiêm đưa tay lật thêm vài trang, những tấm ảnh phía trên trải qua xuân hạ thu đông, toàn bộ là hình ảnh của Cố Bắc Từ và Hoắc Tư Triệt trêu đùa với nhau, mỗi một tấm hình, đều là Hoắc Tư Triệt dịu dàng cẩn thận chăm sóc cô.
"Vậy mà em, hoàn toàn không có ấn tượng gì hết..."
Cố Bắc Từ đưa tay lên sờ vào những tấm hình đó, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh cả hỏi.
"Anh cả, anh có thể kể cho em nghe những chuyện của năm đó không?"
Cố Khiêm vừa nghe, biểu hiện lại có phần khó nói.
"Này e rằng anh không làm được, năm đó em năm tuổi, đúng lúc anh ra nước ngoài trao đổi đào tạo, mẹ dẫn em đi Kinh Đô chơi, nếu không phải là mẹ lưu lại cuốn album này, thỉnh thoảng nói về tình hình gân đây trong điện thoại, thì anh thật sự không biết chuyện này rồi." "Vì vậy có thể nói, ngoài Hoắc Tư Triệt ra, thì không một ai biết chuyện phát sinh năm đó?”
“Như vậy cũng không đúng.'
Đang lúc Cố Bắc Từ có chút thất vọng, đột nhiên anh cả nói.
"Có một người cũng biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận