Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 862:

Chương 862:Chương 862:
Chương 862:
"Mọi người đều nói rằng mộng cảnh chính là một màn hư vô, nhưng mộng cảnh có thật sự đều là giả không?"
Nghe thấy lời này, con ngươi của Cố Bắc Từ dao động.
Đây không phải là một mộng cảnh bình thường, để khiến cho cô tin cô đã thật sự trọng sinh, khi Đại Ma Vương tạo ra giấc mơ, cần phải thêm vào thực tết
Cô đột nhiên nhớ đến khoảnh khắc cuối cùng của mộng cảnh, những lời nói mà Đại Ma Vương đã từng nói.
[Tiểu Bắc, đến cứu anhi]
Tại sai lại nói với cô câu nói đó vào lúc đó? Đại Ma Vương không thể nào đoán được, khi cô nghe thấy câu nói đó sẽ nhớ lại những ký ức năm xưa, cho nên câu nói này... nhất định còn có ý nghĩa khác! Nếu như mộng cảnh được xây dựng dựa trên cơ sở thực tế...
Cố Bắc Từ cau mày, cô nhớ lúc cô và Đại Ma Vương ly hôn, sức khỏe của Đại Ma Vương đã trở nên rất kém, mà lúc đó Đỗ Thư Tĩnh về nước, đã trở thành đại diện tổng giám đốc.
Đại Ma Vương bởi vì cô, mà không chuyên tâm vào Hoắc Thị, thực ra trên thực tế sự phát triển của Hoắc Thị không lớn mạnh như trong mộng cảnh, trong và ngoài nước vẫn luôn có những có những kẻ thù mạnh xung quanh rình rập, không có Hoác Thị của Hoắc Tư Triệt, thậm chí là bốn bề nguy hiểm...
Cho nên tại sao Đại Ma Vương lại nói câu nói kia? Có phải là anh ấy đã nhận thấy điều gì đó không?
Bác sĩ Dịch Đăng không thấy cô nói gì, lại tiếp tục chất vấn.
"Mọi cố gắng của Hoắc Tư Triệt, đều không có ý nghĩa? Trong giấc mộng này, cô chẳng thu lại được gì sao?"
Dịch Đăng nhìn chăm chăm Cố Bắc Từ bằng ánh mắt lạnh lùng, khiến cho cô không thể trực tiếp trả lời câu hỏi của anh ta.
Vốn dĩ cô cho rằng bản thân đã trọng sinh rồi, tất cả mọi chuyện sẽ bắt đầu lại từ đầu, cô vẫn có cơ hội "mất bò mới lo làm chuồng”, nhưng mộng cảnh này, khi trở vê thực tại, cô đã không còn gì nữa.
Mộng cảnh này, cô thật sự không thu lại được gì sao?
Đương nhiên là không phải rồi!
“Tôi đương nhiên thu được!"
Lần này, Cố Bắc Từ nghiêm túc trực tiếp trả lời Dịch Đăng.
"Cố Bắc Từ, nghịch phong phiên bàn*, cô không thể lúc nào cũng dựa vào người khác, nếu như cô thật sự không có năng lực ở bên Hoắc Minh Triệt, tôi nghĩ cô cũng không cần phải gặp lại anh ấy nữa."
*nghịch phong phiên bàn: chỉ những người hay gặp bất lợi cuối cùng có thể chuyển bại thành thắng.
Dịch Đăng nói với ý vị sâu xa.
Nét mặt Cố Bắc Từ nghiêm túc, vội vàng hỏi.
"Bác sĩ, ở mộng cảnh cuối cùng, Triệt ca ca đã nói với tôi một câu, có đúng không...
Cô còn chưa nói xong, Dịch Đăng đã giơ tay ngắt lời cô.
"Tôi là một bác sĩ, lại không phải là một ông tơ, còn chân tướng là gì, cô tự mình tìm đi!
Lời của anh ta vừa rơi xuống, một nam thanh niên mặc âu phục màu đen bước vào, sắc mặt lạnh nhạt, nói:
"Bác sĩ Dịch Đăng, hôm nay bệnh viện này sẽ phải dỡ bỏ, Đỗ tổng chúng tôi đã nói rồi, đợi sau khi anh viết xong kế hoạch điều trị cho Hoắc tổng, về phần thù lao Đỗ tổng sẽ trả gấp đôi cho anh. Hiện tại anh cũng đã tự do rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi."
"Thật là nhà tư bản độc ác."
Dịch Đăng nhún vai, ngữ khí giễu cợt.
Cố Bắc Từ nhướng mày, mọi người đi đến những tâng nhà trống, bệnh viện cũng sắp bị dỡ bỏ, biện pháp thay đổi này khiến cho cô phải rời đi.
Đỗ tổng... quả nhiên ở bên trong này có việc của côi
"Đi thôi, đối tượng nghiên cứu, lẽ nào cô định ở lại đây nhặt gạch kiếm tiên sao?"
Dịch Đăng nhìn về phía Cố Bắc Từ với vẻ mặt trào phúng, nhưng lại phát hiện cả người Cố Bắc Từ dường như toả ta một khí tràng hắc ám.
Giống như một bạch hoa, bỗng chốc trở thành hắc hoa vậy. "Cố tiểu thư, Đỗ tổng chúng tôi đã nói rồi, mời cô lập tức rời khỏi nơi đây, bằng không chúng tôi sẽ báo cảnh sát."
Trong giọng điệu của nam thanh niên, mang theo chút đắc ý, người phụ nữ trước mặt là người khiến cho Hoắc Tổng chấp nhất cả đời sao? Gây gầy nhỏ nhỏ cũng không có khí tràng gì cả, ngay cả một sợi tóc của Đỗ tổng cũng không bằng.
"Phiên anh chuyển lời cho Đỗ Thư Tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận