Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 1114:

Chương 1114:Chương 1114:
Chương 1114:
Từ nay về sau, ngày tháng của Hoắc Tu Triệt và Cố Bắc Từ đều là những ngày tháng tốt đẹp rồi nhỉ...
Sau khi Tưởng Ngọc Đường bị bắt, giới tài chính kinh tế ở Đế Kinh dậy lên một trận phong ba, nhưng mà rất nhanh trận phong ba này lại bị một tin tức lớn khác thay thế.
Đoàn đội thiết kế Cố Bắc Từ đầu tư thành công lấy được hạng mục sân vận động Đế Kinh.
Lợi nhuận của hạng mục này vượt qua tất cả các hạng mục trước kia của Cố thị, một trăm cái hạng mục Định Bắc cũng không so sánh được với nó.
Tin tức vừa ra, dân cổ phiếu tràn đây lòng tin với Cố Bắc Từ, bắt đầu phiên giao dịch thị trường chứng khoán giá cổ phiếu liền tăng cao không ngừng, mọi người thậm chí còn có một cảm giác mãnh liệt rằng Cố thị - từng là một trong bốn đại gia tộc, trở về rồi!
Sáng sớm ngày hôm sau, nhà giam nào đó ở vùng ngoại ô Đế Kinh.
Mười chiếc xe sang trọng đỗ ở bên ngoài, xếp thành hàng, tràn đầy khí thế.
Tay Cố Bắc Từ ôm hoa tươi, đứng ở ngoài cửa, sốt ruột đợi chờ.
Hiệu suất làm việc của tòa án rất nhanh đã chứng minh sự trong sạch của anh cả Cố Khiêm, hôm nay chính là ngày ra tù.
Đứng phía sau cô là toàn thể đổng sự của Cố thị, ngoại trừ những người gắn bó lâu năm với Cố thị còn có đời thứ hai của các thế gia, phần lớn đều là học sinh của anh.
Cửa lớn "két" một tiếng mở ra, một bóng dáng cao lớn lại gây gò chậm rãi bước ra ngoài từ sau cánh cửa.
"Anh cải" Giây phút nhìn thấy bóng dáng kia, Cố Bắc Từ lập tức xông tới, hai tay đưa hoa cho anh cả.
"Cảm ơn A Từ."
Cố Khiêm một tay nhận lấy hoa, tay còn lại dịu dàng xoa đầu em gái.
"Anh cả, cuối cùng em cũng làm được rồi! Cố thị, em lấy về rồi!"
Ngữ khí của Cố Bắc Từ không ngăn được kích động, giống như lúc nhỏ thi được một trăm điểm, gấp đến không nhịn được mà khoe khoang trước mặt anh. Khác biệt chính là lân này mang theo cả sự áy náy và trách nhiệm.
"Anh cả biết, A Từ của chúng ta nhất định có thể làm được."
Cố Khiêm hơi mỉm cười, lúc này mới nâng mắt nhìn người ở bốn phía xung quanh.
"Mọi người đều đến rồi."
"Cố tổng! Ngài chịu oan ức rồi!" Vành mắt Tử Duy đỏ lên, nghẹn ngào mở miệng.
"Cố thị chúng ta hôm nay cuối cùng cũng đợi được chủ nhân chân chính của nó trở lại rồi!"
Một vị có tuổi của Cố thị cảm khái nói, khoé mắt lờ mờ có vệt nước.
"Nếu đã là ngày vui thì mọi người đừng thương cảm như thế nữa, những ngày tháng sau này, sợ rằng mọi người phải trở nên bận bịu rồi."
Cố Khiêm cười nhạt mở miệng, anh vẫn luôn như vậy, dùng sự dịu dàng kéo theo tất cả mọi người xung quanh.
"Theo Cố tổng, cho dù có bận hơn nữa thì trong lòng cũng cảm thấy không hề gì cả!"
"Đúng thế! Cố thị chúng ta chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt thôi!"
Trong nháy mắt bâu không khí từ thương cảm chuyển thành hoà thuận vui vẻ. Trên mặt Cố Bắc Từ cũng lây ý cười, chỉ là trong lòng vẫn còn chút nuối tiếc... nếu như lúc này anh hai cũng ở đây thì tốt rồi, vậy thì ba anh em bọn họ sẽ thật sự đoàn tụ rồi.
Lúc này, điện thoại trong tay Tử Duy đột nhiên vang lên, anh ấy đi sang một bên nhận điện thoại, Cố Bắc Từ chỉ liếc nhìn một cái, cũng không để ý gì.
“Cái gì? Anh nói cái gì? Cực kỳ chính xác chứ?
Đột nhiên Tử Duy không khống chế nổi mà nâng giọng hét to vào điện thoại.
"Tử Duy, xảy ra chuyện gì thế?"
Cố Bắc Từ theo bản năng nhìn về phía Tử Duy.
"Tam tiểu thư! Chuyện của nhị thiếu gia, có tin tức rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận