Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 653:

Chương 653:Chương 653:
Chương 653:
Cố Bắc Từ xoay người đi về phía phòng cấp cứu, cất giọng nói.
Tất cả mọi người sửng sốt một chút, động tác đều nhìn về phía cửa phòng giải phẫu.
Nhưng mà một giây hai giây ba giây, cửa phòng cấp cứu cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
Tô Phù Dung vừa mới nghe câu nói vật liền thực sự có chút khẩn trương, nhưng một lúc lâu sau bà ta liên lập tức phản ứng lại, lập tức lên tiếng cười nhạo nói.
"Ba của cô đã bị xe đâm thành một đống thịt nát! Cô mau xuống đất mà gặp ba cô đi!
"Đúng không?”
Cô vừa dứt lời một giọng nói uy nghiêm từ trong phòng cấp cứu truyên đến, sau đó hai cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, Cố Thanh Nguyên trâm mặt từ bên trong đi ra, cả người hoàn hảo nguyên vẹn, một chút bị thương cũng không có.
"Bat Ba có sao không?”
Nhìn thấy Cố Thanh Nguyên như vậy, tất cả mọi người liền choáng váng, trên mặt Tô Phù Dung lập tức mặt cắt không còn giọt máu, cả người Hứa Vận Nhi cũng thấy không ổn, đây chẳng lẽ là do Cố Thanh Nguyên hiện hồn vê sao?
Nhóm người hỗ trợ Tô Phù Dung trong nháy mắt sợ tới mức run chân lên.
Duy mỗi anh hai Cố Thất Giác, trên đầy vẻ sống sót sau tai nạn, xông lên ba của mình mà cẩn thận kiểm tra.
Lão Cố nhìn đứa con thứ hai này, trong lòng liền ấm áp.
"Tiểu Thất, ba không có việc gì, ngay từ lúc đầu ba đã không có sinh bệnh."
"Hả? Chuyện này rốt cuộc là sao vậy?"
Cố Thất Giác hoàn toàn mơ hồ, mà người càng mơ hồ chính là Tô Phù Dung.
"Anh rể, anh..."
'Hừ! Cô còn có mặt mũi gọi tôi là anh rể? Vậy mà tôi cũng không biết mình đã lập di chúc, còn giao Cố thị cho cái loại tiện nhân rắn rết như cô? Thật là buồn cười!"
Cố Thanh Nguyên trầm mặt nhìn chằm chằm Tô Phù Dung, không chút khách khí nói.
"Cho dù tôi có chết cũng sẽ không cưới cái loại đàn bà rắn rết như cô, nằm mơ đi! Lúc trước tôi quả thật là bị mù, vậy mà lại đưa hai con sói mắt trắng mấy người tiến vào nhà của tôi, còn để cho mấy người làm loạn hết cả nhà họ Cố lên!"
Cố Thanh Nguyên nói tới đây, đi tới bên cạnh Cố Bắc Từ, ánh mắt tràn đầy áy náy cùng xúc động.
"A Từ, nhiều năm như vậy, ba thật xin lỗi con."
Trong lòng Cố Bắc Từ ngũ vị tạp trần, đau lòng hai đời trong khoảnh khắc này liền gộp lại mà nảy lên, không nhịn được mà nước mắt rơi đầy mặt.
Lão Cố đau lòng thay con gái lau nước mắt.
"Đều do ba không tốt, về sau ba nhất định sẽ quan tâm con gấp bội, không bao giờ để cho loại tiện nhân này phá hư sự yên bình của nhà tai"
"Vâng!"
Cố Bắc Từ gật đầu thật mạnh, tảng đá lớn trong lòng cô cuối cùng cũng buông xuống, cô lao công khổ tứ bố trí thế trận này, cuối cùng cũng để cho lão Cố thấy rõ khuôn mặt thật của hai mẹ con Tô Phù Dung!
Hết thảy đều đáng giá! Chỉ là anh hai vẫn còn đang mông lung.
"Rốt cuộc chuyện này là như thế nào vậy? Sao con có cảm giác chỉ có mình con chẳng hay biết gì?"
Cố Thất Giác vẻ mặt moe hồ nói.
"Thật ra anh và A Từ đã sớm phát hiện hai người kia có điểm không phù hợp lắm, trong khoảng thời gian này chẳng qua chỉ là tương kế tựu kế, để cho hai người này hiện nguyên hình ra mà thôi.'
Đến lúc này, Cố Khiêm mới giải thích với em trai mình.
"Vậy cũng không cần phải chơi lớn như vậy chứ? Còn có, vì sao lại giấu một mình con?”
Cố Thất Giác bất mãn nói.
"Ba năm nay thế lực sau lưng Tô Phù Dung cắm rễ quá sâu ở Cố thị, không làm vậy, làm sao có thể một lưới tóm gọn hết bọn họ chứ?" Cố Khiêm sâu xa mở miệng, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua những tên vừa nãy còn vô cùng kiêu ngạo.
"Còn về việc không nói cho anh hai, đơn giản là bởi vì kỹ thuật diễn của anh thật sự quá tệ, bọn em sợ anh làm lộ tẩy thôi!"
Cố Bắc Từ cười giải thích cho anh hai, thật ra có rất nhiêu lần, đến cô cũng không nhịn được khi nhìn hai mẹ con Tô Phù Dung càn rỡ.
"Không có khả năng! Rõ ràng ông đã uống nhiêu thuốc như vậy, là tôi tự mình đút cho ông lúc ở viện điều dưỡng! Vì sao ông không có chuyện gì? Vì sao ông lại không chết?"
Tô Phù Dung như đồ ngu vậy, nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Nguyên mà chất vấn nói.
"Đương nhiên là bởi vì..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận