Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 886:

Chương 886:Chương 886:
Chương 886:
"Cố Bắc Từ này chỉ đơn giản là dai như ma đói thôi! Trước kia đối với lão đại của chúng ta như một đôi dép rách bị vứt bỏ, nhưng bây giờ lão đại sắp phải đính hôn, cô ta còn có mặt mũi nào để chạy đến đây làm phiền lão đại chứ?
Bây giờ lão đại đã không còn yêu cô ta nữa, lẽ nào cô ta lại không biết đến đạo lí dưa hái xanh sẽ không ngọt sao?”
Chiến Anh trong lòng khinh thường, lạnh lùng mở miệng nói.
"Ông chủ không phải là không yêu cô ấy, mà là sau khi uống thuốc đã quên mất cô ấy rồi. Nhưng hiện tại, không dễ dàng gì để có thể quên cô ấy, nhưng rõ ràng anh ấy vẫn quan tâm đến Cố Bắc Từ. Tôi đang nghĩ hai người này không phải là dưa hái xanh sẽ không ngọt, mà là đời đời kiếp kiếp duyên phận nghiệt ngã. Cho dù bị cưỡng bức mất trí nhớ, mọi thứ dường như sẽ bị lật ngược lại, nhưng sẽ có một số kết cục, có lẽ gọi là định mệnh...'
"Ồ, từ khi nào anh đóng giả triết gia ở đây có thể nhìn thấu được đời người vậy?"
Diệp Khản không vui liền chế giễu một câu, Chiến Anh đáp lại rằng tất cả tài liệu trong tay anh ta, bao gồm cả bức tranh của Hoắc Tư Triệt vẽ, toàn bộ đều được ấn vào trong vòng tay của Diệp Khản.
"Nếu mà nói đến dưa hái xanh sẽ không ngọt, nên nói là không phải Cố Bắc Từ cố tình ép uổng, mà là nói có một số người, đang thật sự cố tình không theo lẽ tự nhiên ép uổng đấy!"
Chiến Anh nói một cách đầy ẩn ý, là trợ lý riêng bên cạnh của ông chủ, anh ta theo trực giác cảm nhận được sự thay đổi của ông chủ mấy ngày nay, trước kia ông chủ đối đãi với Đỗ Thư Tĩnh và những người phụ nữ khác giống nhau, đều lạnh lùng thờ ơ. Chỉ khi Đỗ Thư Tĩnh được coi như anh em, thì mới có một chút khác biệt.
Nhưng bây giờ, bất luật những yêu cầu nào của Đỗ Thư Tĩnh đưa ra ông chủ đều gắng hết sức để đáp ứng, Đỗ Thư Tĩnh nói bất kì đề nghị gì, anh cơ bản đều tiếp nhận hết. Tuy nhiên, cảm giác giữa hai người đó không liên quan gì đến việc yêu đương nhau, mà giống như một loại... điều khiển tâm trí...
Chỉ là Chiến Anh không nói cho bất kì ai biết những nhận xét này, anh ta cũng sợ nếu bản thân làm việc quá lâu rồi, thần kinh chắc sẽ có một chút mẫn cảm.
'Anh nói dưa hái xanh sẽ không ngọt là có ý gì? có phải đang ám chỉ Thư Tĩnh phải không?"
Diệp Khản nghiêm túc lại, ngăn Chiến Anh không để cho anh ta đi, vẫn muốn anh ta phải nói rõ ràng. "Chà chà chà, người nhà Thư Tĩnh là nhất thiên hạ rồi? Xem ra tôi phải xin ông chủ đi nghỉ dài hạn. Đã lâu không nghỉ ngơi rồi."
Chiến Anh lắc đầu, anh ta thật sự không muốn hòa mình vào mấy thứ hỗn độn này, thực sự anh ta đang rất mệt mỏi.
"Này, cũng không biết thuốc của Thư Tĩnh rốt cuộc có tác dụng gì không. Khi một người đàn ông bình thường nhìn thấy người phụ nữ như Cố Bắc Từ nóng lòng muốn muốn giết cô. Vậy mà Lão Đại vẫn muốn tìm hiểu côi"
"Thiên tài thế giới, những người bình thường như chúng ta làm sao có thể hiểu được? Thành thật thành thật thu thập tin tức của Cố Bắc Từ đi. Ông chủ chỉ là vừa mất trí nhớ tạm thời, nhưng không phải là mất trí, anh muốn lừa anh ấy sao? 800 năm vẫn còn quá sớm!"
Chiến Anh võ vai Diệp Khản thiện ý nhắc nhở nói. "Chết tiệt! Thật là xúi quấy, làm sao chuyện vặt này lại đổ lên đầu của tôi chứ.
Hai người hùng hùng hổ hổ nói kháy rời khỏi phòng nghỉ, không có ai chú ý đến chỗ rẽ góc tối của hành lang, Đỗ Thư Tĩnh đã đứng ở đó rất lâu rồi.
Trên mặt của cô hiện lên sắc mặt u ám, cô vốn dĩ muốn thăm dò chỗ của Hoắc Tư Triệt nhưng bây giờ xem ra... không cân thiết nữa rồi.
Đợi Diệp Khản và Chiến Anh hai người đó đều đã rời đi, Đỗ Thư Tĩnh mới bước ra khỏi góc tối, trở vê phòng của mình trong khách sạn, cô ta lập tức lấy điện thoại di động đặc biệt của mình ra và gọi cho bác sĩ Trương.
"Bác sĩ Trương, tôi và mẹ của tôi đã bỏ ra nhiều tiền bạc và thời gian để tài trợ cho thí nghiệm của ông, không phải để ông sản xuất thuốc giả cho tôi!"
"Đỗ tiểu thư, lời nói này của cô là có ý gì? Loại thuốc cô muốn, tôi đã luôn nỗ lực hết sức để nghiên cứu nó vì cô!"
"Thật sao? Vậy tại sao Hoắc Tư Triệt uống loại thuốc này rồi, vẫn có cảm nhận được là Cố Bắc Từ quen thuộc? Tại sao anh ấy vẫn không hoàn toàn yêu tôi?"
Khi cô ta nói những lời này, một sự u ám khủng khiếp thoáng qua trên khuôn mặt Đỗ Thư Tĩnh.
Trong điện thoại đầu dây bên kia, bác sĩ Trương giọng phát run giải thích.
"Đỗ tiểu thư, xin hỏi cô có tự mình trực tiếp xem anh Hoắc tổng uống thuốc không?”
Nghe được lời nói của bác sĩ Trương, Đỗ Thư Tĩnh hơi sững sờ, đương nhiên cô chỉ đưa cho Hoắc Tư Triệt lọ thuốc, cũng không có nhìn xem anh đã uống thuốc hay chưa, mà phản ứng của Hoắc Tư Triệt trong hai ngày vừa qua, tuyệt đối không phải giống như chưa uống thuốc.
Nếu không, anh cũng sẽ không để Diệp Khản một lần nữa đi thu thập lại thông tin của Cố Bắc Từ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận