Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 220:

Chương 220:Chương 220:
Chương 220:
Người đàn ông hơi hơi ngước mắt, đồng tử đen nhánh tựa như một cái hố sâu thẳm, lạnh như băng nhìn Diệp Khản.
Diệp Khản lập tức cảm thấy sau lưng rét lạnh, không thể hiểu được.
Chiến Anh thấy thế vội vàng hỏi: "Ông chủ, có phải Cố tiểu thư gửi tin nhắn tới không ạ?”
"Khẳng định không phải là cô ta."
Diệp Khản nói đầy chắc chắn, bởi vì anh ta biết lúc này người gửi tin nhắn tới là ai.
Không sai, anh ta chính là cố ý dạy cho lão đại không nhắn tin với Cố Bắc Từ, cho Khương Viện một cơ hội.
Mặc dù biện pháp này quả thật có hơi tổn hại một chút, nhưng mà dù sao anh ta cũng suy nghĩ cho hạnh phúc của lão đại mà. "Vậy thì là ai chứ? Đối thủ cạnh tranh của chúng ta sao? Hay là kẻ thù của lão đại?"
Chiến Anh - nam thẳng suy nghĩ đầy kín đáo và cân nhắc.
"Tất cả đều không phải, những người này không đáng để lão đại phải đen mặt.
Diệp Khản lắc lắc đầu, nhìn Hoắc Tư Triệt mà tận tình khuyên bảo: "Lão đại, sao anh không cho những người phụ nữ khác chút cơ hội đi, không thử thì làm sao biết những người phụ nữ khác không tốt? Chẳng lẽ thiên hạ to lớn, cứ nhất định phải là Cố Bắc Từ sao?"
Người đàn ông không trả lời, lại đột nhiên đứng lên, đi về phía Diệp Khản, khí thế áp bách như ngọn núi vậy.
"Đây là lý do cậu tính kế tôi?"
"Không không không! Em tuyệt đối không dám!"
Diệp Khản sợ tới mức lùi từng bước về phía sau, khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, má ơi, anh ta sẽ bị lão đại làm thịt sao?
Chiến Anh cũng bị dọa tới mức mồ hôi đầy đầu, vội vàng liêu chết khuyên bảo: "Ông chủ, anh đừng xúc động mài Diệp Khản tốt xấu gì vẫn còn có điểm dùng được!"
"Cái gì mà gọi là có điểm dùng, tôi đây cực kỳ hữu dụng có được không!"
Diệp Khản bất mãn xù lông, nếu như không phải bị lão đại nhìn, anh ta liền bất chấp tất cả.
'Lão đại, Khương Viện dù sao cũng là thanh mai trúc mã của chúng ta. Em nghe nói cô ấy đang ghi hình ở một chương trình gần đây, thế nên tôi mới nói chúng ta đang ở đầy. Dù sao cũng lớn lên cùng nhau, tới đây nói chuyện tâm sự với nhau có sao đâu?”
Hoắc Tư Triệt lạnh mặt liếc nhìn Diệp Khản, giọng nói lạnh băng: "Chỉ là nói chuyện phiếm?”
"Đúng đúng đúng, chỉ là nói chuyện phiếm”"
Diệp Khản lập tức đầu gật đầu như gà mổ thóc.
"Lão đại, nếu như anh không có ý kiến gì thì tôi liên gọi điện thoại cho cô ấy, bảo cô ấy tới đây nhé?"
Thấy Hoắc Tư Triệt không nói gì, Diệp Khản được một tấc lại muốn tiến một thước.
Người đàn ông không phản ứng lại anh ta, xoay người đi về phía cửa.
Chiến Anh thấy thế, trong lòng âm thầm lẩm bẩm, chẳng lẽ ông chủ bị Diệp Khản thuyết phục rồi nên định đi tìm mùa xuân thứ hai của mình sao?
Diệp Khản cũng đặc biệt kích động, anh ta cho răng lão đại đây là ngâm đồng ý, chỉ là ngại chủ động mở miệng mà thôi. Anh ta lập tức cao hứng nhập số điện thoại của Khương Viện, đang chuẩn bị gọi cho cô ta, đột nhiên giọng nói lạnh băng không có chút độ ấm nào của người đàn ông vang lên từ cửa.
"Diệp Khản, chuyện nhà của tôi, từ khi nào đến phiên cậu hỏi?"
Câu nói này tựa như mây đen dày đặc, trong nháy mắt đè ở trên đỉnh đầu của Diệp Khản, lại như sấm sét giáng xuống khiến Diệp Khản nháy mắt thanh tỉnh.
"Lão đại, em..."
Diệp Khản lập tức bị dọa tới chảy mồ hôi lạnh, anh ta gân như đã quên mất, thời điểm lão đại vừa mới tiếp nhận Hoắc thị vào năm đó, ngay cả anh em có quan hệ huyết thống trong gia tộc cũng bị anh xử lý, đơn giản là do đám người này ăn gan hùm mật gấu mà dám tính kế anh.
Anh ta điên rôi mới dám tính kế Hoắc Tư Triệt mà.
"Lão đại, em sai rồi, em thật sự sai rồi."
Sắc mặt của Diệp Khản liên thay đổi, cuống quít xin lỗi.
"Đêm nay chuẩn bị một phần kế hoạch khai thác thị trường Châu Phi cho tôi!"
"RỐI"
Diệp Khản kinh hồn táng đảm cất di động đi, nhìn Hoắc Tư Triệt rời đi.
Người đàn ông vừa bước chân ra tới cửa thì liên ngừng lại, nhìn về phía Chiến Anh.
"Đặt lại thành chuyến bay sớm nhất ngày mai."
"RỐI"
Bạn cần đăng nhập để bình luận