Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 225:

Chương 225:Chương 225:
Chương 225:
Anh đã tìm được đáp án của mình rồi, sẽ không cần phải phạm sai lâm thấp hèn này nữa.
Lúc này, Chiến Anh và Diệp Khản mở †o miệng kinh ngạc, cằm đều muốn rơi xuống.
Đây có còn là người khiến cho toàn bộ Đế Kinh nghe tin đã sợ vỡ mật, ánh mắt có thể giết người đế vương Hoắc Tư Triệt không?
Trước mắt là thiếu nữ đang đứng trước mặt, ngoan ngoãn giống như con mèo lớn rốt cuộc là ai?
Hỏi thế gian tình là gì? Chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn...
"Vậy em sẽ miễn cưỡng tha thứ cho anh lần này vậy."
Cố Bắc Từ không ngờ rằng đại ma vương lại thẳng thắng nhận sai như vậy, cũng không tìm được anh phạm lỗi nào khác, nên không cố chấp nữa.
Sau khi cô phát tiết thì tức giận cũng biến mất rồi, giờ mới nghĩ lại lúc nãy bản thân láo xược như vậy, trong lòng chột dạ có chút hơi sợ, liền mở miệng đề cập đến vấn đề khác.
"Sao anh không từ cổng VIP đi ra, hại em chạy một vòng lớn."
"Không để ý"
Bởi vì nóng lòng muốn gặp cô, vì vậy mới đi nhầm đường, nếu nói ra như vậy sẽ làm tổn hại đến tên tuổi anh hùng một đời của Hoắc thiếu anh, người nào đó cả đời này cũng sẽ không bao giờ nói ra.
Hoắc Tư Triệt nhẹ nhàng trả lời như không có gì, nắm chặt lấy tay của cô gái, hai người kê vai sánh bước bên nhau.
Phía sau bọn họ, Diệp Khản bây giờ chỉ cảm thấy như có vô số cái tát trên mặt mình, mưa băng lạnh lẽo thổi tạt vào mặt.
Chiến Anh đi đến vỗ vỗ vào vai Diệp Khản, giống như một người rất có kinh nghiệm trong chuyện này nói.
"Quen là tốt, cẩu lương ăn no rồi, cũng rất ngon miệng..."
"Đi tìm ông lớn của cậu đi! Lão tử đang muốn đạp đổ cái hộp cơm chó này!"
Về đến Phượng Hoàng, dì Minh sớm đã chuẩn bị một bàn thức ăn phong phú.
"Tới rồi đây! Tôm hùm Boston đây!"
Dì Minh mang đến một phần tôm hùm siêu to, Cố Bắc Từ cố ý bĩu môi làm nũng.
"Dì Minh, dì thật bất công! Triệt ca ca vừa về dì liên nấu món ngon!"
"Dì bất công chỗ nào, đây là Hoắc thiếu đích thân căn dặn làm cho con đấy. Nhìn thấy hai người bây giờ hòa hợp với nhau như vậy, dì Minh mỉm cười nói.
Cố Bắc Từ ngại ngùng lè lưỡi.
"Aiya, ngại quá, là con hiểu lâm dì rồi."
"Có gì đâu, chỉ cân hai con từ nay về sau trải qua những ngày tháng yên bình, dì Mình mỗi ngày nấu cho các con một bàn thức ăn ngon"
Từ khi vào làm quản gia của Hoắc gia, dì Minh chứng kiến đại ma vương trưởng thành, nên rất mong anh sau này sẽ có một gia đình mỹ mãn.
Bây giờ cảnh tượng này đang ở trước mắt bà, làm sao có thể bảo bà không vui được chứ?
"Ốm quá rồi, ăn nhiều vào."
Anh khẽ nhíu chân mày, động tác thuần thục bóc vỏ tôm bỏ vào trong bát của cô, ánh nhìn từ đầu đến cuối đều trên mặt cô, chưa từng rời khỏi. Cố Bắc Từ cũng không khách sáo, gắp con tôm to bắt đầu ăn, vừa ăn xong một con, trong bát liên được lấp đầy con khác.
Như thế một người bỏ thức ăn vào bát, một người giống như chú hamster nhỏ không ngừng ăn, trải qua một bữa ăn trưa vui vẻ.
Ăn cơm xong, Hoắc Tư Triệt đi lên lâu vào phòng sách xử lý một số giấy tờ đọng lại mấy ngày nay, Cố Bắc Từ hát ngâm nga, chuẩn bị vận động một lát, đột chiên cô nhớ lại một chuyện!
"Hỏng rồi! Sao lại có thể quên chuyện này được chứt”
Cố Bắc Từ kêu lên một tiếng, nhanh chóng mang đôi dép lê vào bay với tốc độ nhanh nhất có thể lên lầu, xông thẳng vào phòng sách.
Cô nhớ đại ma vương không chỉ có sở thích ưa sạch sẽ, mà còn chứng cưỡng chế nghiêm trọng, tất cả những đồ của anh đều có vị trí nhất định, cũng không cho phép bất kỳ người nào xáo trộn.
Đối với bản thân mình, cũng chỉ là lấy văn phòng của anh làm thành một khu vực để cô dử dụng mà thôi.
Bản thân kiếp trước còn cố ý làm loạn hết đồ của anh, làm cho anh tức điên.
Kiếp này quá thuận buôm xuôi gió rồi, cô lại đem chuyện quan trọng như này quên mất! Hôm qua cô hình như còn tùy tiện lấy một tờ giấy nào đó làm bản nháp nữa...
Cố Bắc Từ càng nghĩ đến càng hoảng, sau đó cô đẩy cửa đi vào, đã quá muộn rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận