Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 864:

Chương 864:Chương 864:
Chương 864:
"Vậy kết quả thế nào?"
Cố Bắc Từ theo bản năng truy hỏi, trong lòng lại có chút khiếp sợ, vì sao Tư Thần lại vừa hay xuất hiện ở chỗ này?
"Kết quả?"
Tư Thần giơ tay mở cửa xe ra, hơi nâng cằm, ý bảo Cố Bắc Từ lên xe.
Cố Bắc Từ ngạc nhiên một chút, sau đó lưu loát lên xe rồi đóng cửa lại, thật ra hiện tại cô căn bản cũng không có chỗ nào để đi.
Cô vừa ngẩng đầu, liền chợt trông thấy ảnh phản chiếu của mình qua kính xe, khuôn mặt mảnh khảnh trông thật tái nhợt, hốc mắt trũng sâu xuống giống như kẻ say rượu vừa tỉnh lại, càng đừng nói làn da thiếu dinh dưỡng như người sắp chết kia.
Hoá ra cô lại biến thành cái dạng này, thật làm khó cho Hoắc Tư Triệt khi anh vẫn như cũ vì cô mà hao hết sinh mệnh để chế tạo cảnh trong mơ...
Cố Bắc Từ cúi đầu, không muốn lại nhìn thấy mình như này một lần nữa, cô có chút chột dạ mà hỏi.
"Thần Thân, cậu là tình cờ đi ngang qua nơi này sao?"
"Không phải."
Tư Thần dứt khoát nói, vừa hay xe đi tới ngã tư gặp đèn đỏ, cô phanh xe lại, nhìn Cố Bắc Từ.
"Từ lúc Hoắc Tư Triệt bắt đầu thôi miên cho cậu, mỗi ngày tôi đều phải đi tới đây một chuyến, hôm nay là ngày thứ 100."
Nghe thấy vậy, đồng tử của Cố Bắc Từ liền mở to, vì sao?
"Cậu không cần phải làm bộ dạng trông thật cảm động kia đâu, chẳng qua là do tôi thiếu Hoắc Tư Triệt một ân tình lớn mà thôi. Anh ấy sợ nhỡ đâu anh ấy chết rồi, trên đời này sẽ không còn có ai chiếu cố cái đồ cặn bã là cậu nữa.
Tư Thân không khách khí nói, nói xong lông mày liền giãn ra, tựa như oán khí đã tích tự nhiều năm trong lòng cuối cùng cũng được xả ra ngoài.
Nhưng mà sau khi nói xong những lời đả thương người khác này, trong lòng cũng không cảm thấy vui sướng bao nhiêu.
"Anh ấy sợ nhớ đâu anh ấy chết rồi, trên đời này sẽ không còn có ai chiếu cố cái đồ cặn bã là cậu nữa."
Những lời này không ngừng vang lên trong đầu Cố Bắc Từ.
Hoá ra Đại Ma Vương vì cô mà đã nghĩ hết biện pháp, thậm chí tính đến chuyện anh ấy không thể tỉnh lại nữa, cũng muốn đem gia sản của Hoắc thị để lại cho cô, cũng muốn phó thác cô cho người bạn thân ngày xưa. Anh ấy sợ cô lẻ loi hiu quạnh, lại chưa từng nghĩ tới mình đã cho đi rất cả.
Cố Bắc Từ cố nén nước mắt, bằng không để mình khóc sướt mướt thì thật xấu hổi
Đèn xanh lại lân nữa sáng lên, Tư Thần dẫm chân ga chạy như bay trên đường, phong cảnh hai bên đường đi nhanh chóng bay lùi lại, dân dần lại biến thành cảnh vật mà Cố Bắc Từ quen thuộc, nơi này là...
"Xoetl"
Tư Thần dừng xe trước cửa.
"Xuống xe đi, nơi này chính là chỗ mà cậu sống sau này."
Cố Bắc Từ nhìn Cố Trạch giống như đúc với cảnh trong mơ, trên mặt hiện lên một tia hoảng hốt. Cô nhớ rõ ngày đó sau khi Tưởng Ngọc Đường và Hứa Vận Nhi bá chiếm tài sản Cố gia xong liền ném cô ra ngoài cửa, sau đó bọn họ kiêu ngạo dọn vào đó ở, còn nói muốn nhổ hết hoa tử đằng mà mẹ tự tay trông trong vườn...
Bắt đầu từ ngày đó, cô biến thành chó nhà có tang, thậm chí cũng không có tư cách đi trên con phố của những người giàu có này.
Tư Thần thành thạo mở cửa hàng rào ra, đi đến một nửa mới phát hiện Cố Bắc Từ đang ngơ ngác đứng yên, lúc này mới nhớ tới mà giải thích.
"Quên mất chưa nói với cậu, Hoắc Tư Triệt đã lấy lại căn nhà cũ của Cố gia, hiện tại quyên sở hữu tài sản được đăng ký dưới tên của cậu, đương nhiên, nếu như cậu vẫn còn muốn tặng không cho Tưởng Ngọc Đường thì tôi cũng không có cách nào."
"Mình sẽ không ngu xuẩn đến mức phạm sai lầm thêm lần nữa."
Cố Bắc Từ lạnh nhạt mở miệng, duỗi tay đẩy cửa hàng rào ra, hoa ra vào thời điểm mà cô không biết, Đại Ma Vương lại làm quá nhiều điều như vậy.
Tư Thần nghe thấy cô nói những lời này rất kinh ngạc nhướng mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận