Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 806:

Chương 806:Chương 806:
Chương 806:
Cô có một cái bí mật quan trọng nhất, muốn nói cho cả thế giới biết.
"Cố tổng, Hoắc tổng, nhìn bên này!"
Thình lình, một phóng viên đứng bên thảm đỏ cất cao giọng hét lớn, cái xưng hô đặc biệt này của anh ta thu hút sự chú ý của Cố Bắc Từ, cô lập tức phối hợp quay người lại, hướng vê phía vị phóng viên nỗ lực kia mỉm cười.
Lúc này, khuôn mặt liệt vạn năm không đổi của Hoắc Tư Triệt lại lân đầu tiên di chuyển nhịp bước theo Cố Bắc Từ, mặt đối diện với ống kính, lân đầu tiên ánh mắt lộ ra chút ôn hoà ở trước mặt người lạ.
Mặc dù vỏn vẹn chỉ là trở nên dịu dàng mà thôi, cũng đủ để toàn bộ phóng viên nữ ở đây "Wow”" một tiếng, say mê rồi.
Nếu người đàn ông này mà cười một cái, phải có bao nhiêu phụ nữ muốn gửi gắm cả đời chứ?
Bỗng một trận gió lướt qua, thổi bay vạt váy của Cố Bắc Từ, dây băng trên giày cao gót nhỏ theo đó mà tụt ra, cảnh tượng nhất thời có chút lúng túng.
Các phóng viên nhao nhao bắt đầu lo lắng cho Cố Bắc Từ, lúc này trợ lý và người quản lý đều không ở bên cạnh Cố Bắc Từ, nếu như Cố Bắc Từ tự mình quỳ xuống buộc lại dây giày, vậy thì ngày mai dáng vẻ khó xử này sẽ lập tức được xuất hiện trên tất cả các tiêu đề.
Làm sao đây?
Bỗng nhiên, mọi người hoàn toàn không nghĩ tới, một người mà từ trước đến nay đều là người khác phục vụ anh ấy, người giàu nhất Đế Kinh... Hoắc Tư Triệt, chầm chậm cúi thân, động tác dịu dàng kéo dây trên giày Cố Bắc Từ...
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, mắt sắp lòi ra khỏi tròng luôn rồi. Trời ơi! Đây là cảnh tượng phim thần tượng tuyệt mỹ gì thế?
Cố Bắc Từ cũng ngốc luôn rồi, sững sờ nhìn đại ma vương cúi người thắt dây giày vì cô, lúc này tất cả những âm thanh huyên náo xung quanh thảm đỏ cô đêu không nghe thấy nữa, thời gian giống như bị đóng băng, mỗi một phút giây đều trôi qua với một tốc độ cực chậm. Xúc giác về tất cả các chỉ tiết cùng cảm quan đều được phóng to, khớp xương ngón tay anh rõ ràng, cảm giác chạm vào gót chân cô, ánh mắt anh dịu dàng như nước, còn có nhịp tim tiếng sau to hơn tiếng trước của bản thân.
Hoáắc Tư Triệt, vì sao anh lại dịu dàng như thế? Dịu dàng đến mức... khiến em đắm chìm!
Người đàn ông không cảm thấy có gì không thích hợp, cũng không quan tâm sau mấy phút nữa sẽ có tin tức chấn động bao nhiêu, anh chỉ quan tâm cô gái nhỏ của anh, không thể trượt ngã được.
Động tác của Hoắc Tư Triệt tự nhiên, buộc dây giày xong đứng dậy, giọng nói dịu dàng.
"Đi thôi."
"Ừm"
Cả người Cố Bắc Từ vẫn đang trong trạng thái lơ mơ, cũng không ngó tới việc quản lý biểu cảm nữa, chỉ nhớ khoác cánh tay đại ma vương, mơ hồ ngây ngẩn đi về hướng hội trường.
Cánh phóng viên nhất thời cũng mộng muội hết cả, cho đến khi Cố Bắc Từ và Hoắc Tư Triệt đã đi được một lúc rồi, bọn họ mới lấy lại tinh thần, chụp ảnh cho nhóm miinh tinh tiếp theo vào hội trường.
Không khéo đó là, nhóm minh tỉnh tiếp theo vào hội trường, chính là chị em Khương Viện cùng Dương Tu Văn.
Hôm nay Khương Viện mặc một bộ đầm dạ hội tràn đầy tiên khí, đây là phải tốn số tiền lớn mười mấy vạn và bậc thây Sophia thiết kế riêng mà thành. Vốn cho rằng sẽ làm toàn trường ngạc nhiên kinh diễm, giành được danh hiệu nữ vương thảm đỏ, nhưng mà vừa xuống xe, chẳng những không tạo được hiệu quả kinh diễm, trái lại còn nhìn thấy một màn khiến tim cô ta đố ky tới nhỏ máu.
Dựa vào cái gì chứ! Người giống đế vương như Hoắc Tư Triệt lại vì con tiểu tiện nhân Cố Bắc Từ kia mà cúi người xuống buộc dây giày!
Cô ta cố gắng nhiều năm như thế, không có được một câu dư thừa, một ánh mắt của anh. Cố Bắc Từi Cô lại dựa vào cái gì!
Khương Viện thống tay bên hông, sít sao nắm chặt vạt váy, chiếc váy mỏng đẹp mắt phút chốc trở thành một một mảng nếp nhăn xấu xí.
Lúc này cô ta lại không chú ý tới, Dương Tu Văn ở bên cạnh, nhìn chăm chú ánh mắt của cô ta, biết bao lưu luyến dịu dàng.
Có người mãi luôn ngưỡng mộ hạnh phúc của người khác, thơ cơ cùng đồng ruộng nơi xa, trong thế giới nhỏ bên cạnh, cô ta cũng là tình cảm chân thành cả một đời trong mắt người nào đó.
Dương Tu Văn nhẹ than thở một tiếng, giọng nói ấm áp nhắc nhở, nói.
"Viện Viện, các phóng viên đều đang nhìn đấy, đi thôi."
Khương Viện lúc này mới lấy lại được tinh thần, lập tức quản lý biểu cảm của mình, lộ ra một nụ cười giả tạo tiêu chuẩn, khoác cánh tay Dương Tu Văn vào hội trường.
Sau khi đi thảm đỏ kết thúc, mọi người trước hết là tiến vào hội trường ngồi xuống, đoàn làm phim [Lang Gia truyện] ngồi ở những hàng đầu tiên, mà đoàn làm phim [Thanh Vân ký] ở sau.
Khương Viện vừa ngồi xuống liền nhìn về phía Cố Bắc Từ cùng Hoắc Minh Triệt, ngọn lửa đố kị trong tim cô ta càng đốt càng mạnh.
Chỉ dùng một loại thuốc khiến Cố Bắc Từ trở thành phế vật không khỏi quá hời cho Cố Bắc Từ rồi.
Cái suy nghĩ này điên cuồng nảy mầm và lớn lên trong lòng Khương Viện, sau đó lan tràn thành thảo nguyên màu đen.
Cô ta nhân lúc âm nhạc to nhất, cô ta cúi người kê sát bên tai em gái Khương Viện.
"Loại thuốc lần trước em nhắc đến với chị, bây giờ có thể kiếm được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận