Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 138:

Chương 138:Chương 138:
Chương 138:
Trong phòng làm việc của một tòa nhà văn phòng cao lớn rộng rãi ở phía tây Đế Kinh, Đường Dục mặc trên người bộ âu phục cao cấp ngồi trên ghế ông chủ, nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, ánh mắt dừng lại trên tin nhắn mới nhất của Cố Bắc Từ gửi đến.
Khi anh ta đang định trả lời, đột nhiên từ bên ngoài cánh cửa bị một người đàn ông đạp mở ra kêu một tiếng ầm, nhân viên bảo vệ đã cố gắng ngăn lại, nhưng vẫn không thể ngăn được.
"Đường Dục, mày là thằng khốn nạn vô ơn bạc nghĩa! Ông đây đã tiêu nhiều tiên như vậy cho em gái mày ăn uống! Cho em gái mày chữa bệnh, mà mày lại đối xử với tao như vậy ưi”
Quân áo của Phạm Thức lúc này xộc xệch, ông ta xông đến trước bàn làm việc của Đường Dục với bộ dạng khá nhếch nhác, rồi đập mạnh tay xuống bàn làm việc.
"Rốt cuộc ai mới là người vô ơn bạc nghĩa? Là ai làm ra nhiều chuyện xấu xa như vậy, đợi đến khi công ty phát triển trở lại thì lại phủi bỏ tất cả, đem tôi xuống chân giãm đạp? Còn dùng em gái tôi để uy hiếp tôi không vạch trần bộ mặt xấu xa của ông?"
Đường Dục cười lạnh, cực kỳ bình tính nhìn chằm chằm Phạm Thức, nhưng đáy mắt lại có chút cô độc buồn bã.
"Đó là... đó là thỏa thuận hợp lệ giữa tao và mày! Là mày đã vi phạm thỏa thuận!"
Phạm Thức mặt dày tranh cãi, còn bày ra cái dáng vẻ kiêu căng trịch thượng.
"Đường dục, ông đây cảnh cáo mày, mày tốt nhất nên rút đơn khởi kiện đi, bằng không ông đây có thể tố cáo mày một lần, thì cũng có thể tố cáo mày lần hail
Tốt hơn hết mày nên suy nghĩ cho kỹ, mày bây giờ là một thằng nghèo kiết xác, chỉ phí chữa bệnh của em gái mày còn phải phụ thuộc vào tao! Nếu tao xong đời, thì mày cũng xong đời!"
Phạm Thức dương dương tự đắc nói xong, dường như chắc ăn Đường Dục sẽ vì em gái mà ngâm chịu đựng giống như trước đây, cuối cùng rồi cũng sẽ bại trong tay mình.
"Ông chết chắc rồi, tôi cũng sẽ không xong. Bảo vệ, lôi ông ta ném ra ngoài!"
Đường Dục đến cả một phút nhìn Phạm thức cũng cảm thấy thừa thãi, anh ta hướng về bảo vệ vẫy tay, bảo vệ đã chứng kiến toàn bộ quá trình, không khách khí mà lôi Phạm Thức ra ngoài.
"Đường Dục, mày điên rồi phải không! Thằng chết tiệt nào cho mày dũng khí này!
Phạm Thức vùng vẫy khó mà tin được, hắn nghĩ không ra Đường Dục dựa vào đâu mà lại ngang tàng như vậy!
Cửa nhanh chóng được đóng lại, Đường Dục day day ấn đường, cảm thấy tất cả xui xẻo đều đã được dọn sạch, anh ta nhịn không được bật cười.
Ai cho anh ta dũng khí?
Anh ta cúi đầu, lại mở điện thoại ra thêm lần nữa, nghiêm túc trả lời tin nhắn của Cố Bắc Từ.
Đường Dục: Bởi vì bệnh của Vấn Vấn đã tiêu hao cạn kiệt hết tất cả tiền tiết kiệm của tôi, Phạm Thực đồng ý giúp đỡ cho Vãn Vẫn, với điều kiện là tôi không được vạch trân ông ta. Tôi vốn tưởng rằng, nửa đời sau này của tôi đều sẽ phải sống trong địa ngục vô tận, cảm ơn sự xuất hiện của cô, giống như một thiên sứ vậy, đã cứu vẫn anh em chúng tôi!
Tầng cao nhất của cao ốc Hoắc thị, Cố Bắc Từ bỗng nhiên nhìn thấy câu trả lời này, trong lòng cảm thấy khá xúc động.
Hoá ra số phận của con người thật sự được quyết định ở một ngày bình phàm, dường như được quyết định tuỳ ý như thế.
Cô thở dài một hơi, lúc chuẩn bị trả lời Đường Dục một số câu hướng dẫn nấu súp gà, khi cô đang cổ vũ cho anh ta, Đường Dục lại gửi đến một vài tin nhắn.
Đường Dục: Thứ Ba tới sẽ là buổi diễn viên đọc kịch bản, yêu cầu của tôi là cân nặng phải được kiểm soát ở mức bốn mươi cân, lời thoại của nhân vật Mộc Tranh phải nắm rõ chín mười phần trăm, nhân vật này cần cảnh chơi violin, thành thạo nắm vững hai mươi bài nhạc, nhận được vui lòng trả lời.
Cố Bắc Từ: '...'
Cô là quá ngây thơ nên mới cảm thấy Đường Dục cần canh gà để dỗ dành? Bốn mươi cân ưi! Bây giờ người cần dỗ dành phải là cô mới đúng!!!
Cố Bắc Từ cau mày lại, tức khắc liên cảm thấy bánh ngọt trong tay không còn mùi vị gì nữa.
Cô đặt chiếc bánh ngọt vừa mới cắn được một miếng xuống với vẻ mặt chán nản, đại ma vương ở trước bàn làm việc lập tức chú ý đến.
"Sao vậy? Không ngon à?”
"Không phải."
Cố Bắc Từ vội lắc đầu, chiếc bánh này là do đại ma vương đặc biệt cho người đi tìm đầu bếp ba sao Mễ Kỳ Lâm làm, sao có thể không ngon được.
"Em sắp phải vào đoàn quay phim rồi, cho nên em phải kiểm soát cân nặng.'
Hoắc Tư Triệt nghe xong, nhớ tới lúc anh bế cô lên cả hai tay của cô đều gây mảnh khảnh liền cau mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận