Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 105:

Chương 105:Chương 105:
Chương 105:
Nghe được câu này, nhất thời sắc mặt mẹ con Tô Phù Dung bị dọa sợ.
Tô Phù Dung vội vã lắc đầu nói.
"Anh rể... Anh cũng đừng quên di chúc của chị. . ."
Nhắc tới di chúc, Cố Bắc Từ tức giận cau mày, ánh mắt dò xét quan sát trên người Tô Phù Dung, đột nhiên cảm thấy kiếp trước sau khi mẹ chết, rất nhiều chuyện đều vô cùng kỳ quặc.
Mẹ là đột nhiên gặp phải tai nạn xe cộ mà qua đời, cũng chưa kịp để lại cho ba cùng với ba anh em cô một lời nói ngắn gọn nào, nhưng ba ngày sau, lại có một dì nhỏ không thân không thích mang di chúc tìm đến cửa, yêu cầu ba thu nhận.
Khi đó ba quá mức đau lòng nên cũng không có suy nghĩ nhiêu, một lòng chỉ muốn hoàn thành ước nguyện của mẹ, cũng thấy đáng thương cho Tô Phù Dung vừa mới mất chồng, liền đón bọn họ tới Cố gia ở tạm, cũng không nghĩ tới vốn chỉ ở tạm một cái chính là ba năm, Tô Phù Dung nghiễm nhiên trở thành một nửa nữ chủ nhân của Cố gia.
Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, có rất nhiều điểm khả nghi...
“Tôi...”
Nhắc tới mẹ, ba Cố cúi đầu, trên mặt thoáng qua vẻ xấu hổ, chậm rãi khoát tay một cái, thanh âm già nua.
Cố Bắc Từ nhìn lướt qua hai mẹ con Tô Phù Dung, thấy mẹ con hai người thở phào nhẹ nhõm, dáng vẻ như vượt qua một kiếp.
A.... Như vậy thoải mái giống vừa che giấu được gì sao? Cô cũng không định bỏ qua cho mẹ con bà tai
Bầu không khí trên bàn ăn lúc này đã an tĩnh lại, cô bỗng nhiên ôm lấy cánh tay Tô Phù Dung, mặt đầy ỷ lại hỏi. "Dì nhỏ, tại sao mẹ lại chỉ để lại di chúc cho một mình dì vậy, mẹ cũng không lưu lại cho bọn con một lời ngắn gọn nào? Đây cũng quá không phù hợp với lẽ thường!
Có phải hay không là dì đưa thiếu mấy tờ di chúc? Con nhớ mẹ, dì có thể lấy ra cho con nhìn một chút không?”
"Đây...
Tô Phù Dung theo bản năng nhìn về phía Cố Thanh Nguyên, thấy ánh mắt ông sắc lạnh nhìn qua, trên mặt nhất thời không còn sắc máu, con bé Cố Bắc Từ ngu xuẩn này, hôm nay làm sao phá lệ dây dưa như vậy?
Khóe miệng bà ta cứng ngắc trả lời.
"A Từ, mẹ con quả thật chỉ để lại cho dì một tờ di chúc, bà ấy cũng không giao phó gì cho dì hay di chúc khác.
"Phải không, vậy thì thật là quá kỳ lạ."
Cố Bắc Từ làm bộ như không để ý lẩm bẩm một câu. Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Anh cả luôn không lên tiếng bỗng nhiên ngước mắt nhìn về phía Tô Phù Dung.
"Dì nhỏ, gân đây người hâm mộ của mẹ con đang tổ chức hoạt động kỷ niệm, cần một ít bản thảo gốc, dì xem có thời gian thì tìm lại bản di chúc kia để con nhìn lại một chút."
Tô Phù Dung sắc mặt nhất thời cứng đờ, ngón tay đang cầm dao không kiêm được mà siết chặt.
"Di chúc mẹ con để lại cho dì là đồ vật quan trọng, cũng không cần đưa phải đưa cho người hâm mộ?”
"Không có sao, cô cứ đưa cho thằng cả, để nó sao chép lại một bản rồi đưa cho người hâm mộ là được.
Vốn tưởng rằng bà ta đã nói như vậy, thì vấn đề này đã được giải quyết, không nghĩ tới ba Cố bỗng nhiên lên tiếng, Tô Phù Dung tay run một cái, dao trong tay nặng nê đụng vào đĩa thức ăn, phát ra tiếng vang chói tai.
"Không phải chỉ bảo cô lấy di chúc sao? Cô hoảng sợ cái gì?"
Cố Thanh Nguyên nghi ngờ nhìn Tô Phù Dung.
"Mẹ đã lớn tuổi, gân đây tay bị run nhiều, ngày mai con đưa mẹ đến bệnh viện kiểm tra một chút đi!"
Hứa Vận Nhi thấy tình huống có vẻ không ổn, vội vàng lên tiếng thay đổi đề tài.
"Chúng ta mau ăn cơm đi, nếu không canh dì Phúc nấu nguội mất. A Từ, đưa chén của con cho dì, dì múc cho con một chén."
Cố Bắc Từ cũng không nói gì nữa, hai mẹ con này tối nay đã để lộ ra quá nhiều vấn đề.
Cơm nước xong, hiếm thấy người một nhà ngồi quây quần ở phòng khách cùng nhau xem tỉ vi. Anh hai tùy ý thay đổi kênh, trên màn hình liền xuất hiện tin tức về Đường Dục.
Cố Bắc Từ lập tức ngồi ngay ngắn người lại, chăm chú nhìn ti vi.
Kiếp trước mọi tâm tư của cô đều đặt trên người Tưởng Ngọc Đường, đối với tin tức bên ngoài cũng không có chú ý nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận