Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 524:

Chương 524:Chương 524:
Chương 524:
Cho dù bây giờ Đường Dục muốn nói đổi thời gian khác cũng đã không kịp nữa rồi.
"Chị, mau đeo nút bịt tai vào, lát nữa không biết sẽ phát ra bao nhiêu âm thanh khó nghe đâu.”
Khương Mẫn cố ý lấy ra một bộ nút bịt tai, lớn tiếng kêu âm lên.
Nhân viên công tác nghe thấy vậy cũng hơi cau mày không thể không tra xét, thăm dò một cách cẩn thận.
"Cố tiểu thư, trước đây cô đã từng thu âm chưa?”
"Lúc nhỏ đã từng tới chơi."
Cố Bắc Từ trả lời trung thực, nhưng nhân viên công tác lại không nghiêm túc lắng nghe thâm ý trong câu nói này, vẫn luôn cho rằng Cố Bắc Từ không có bất kì kinh nghiệm ca hát chuyên nghiệp nào. Đối phương liên bộc lộ ra vẻ đau đầu, nhưng nét mặt này sẽ sớm biến mất.
"Cô vào hát thử một lần trước xem, cho dù có khó nghe, chúng tôi cũng sẽ cố gắng hết sức giúp cô giải quyết."
"Vậy cảm ơn nhé."
Cố Bắc Từ cũng không định giải thích nhiều, trực tiếp đi vào đeo tai nghe chuyên dụng lên.
Cô vừa bước vào, nhân viên công tác bên ngoài lập tức than phiền một câu.
"Xem ra lại có một ngũ âm bất toàn nhưng cứ kiên quyết muốn hát, tối hôm nay lại phải tăng ca rồi."
Giọng nói của nhân viên công tác không to, nhưng cũng đủ để cả phòng có thể nghe thấy.
A Thiểu và Đường Dục liếc nhìn nhau, rồi lần lượt cúi đâu xuống vì xấu hổ, thậm chí A Thiểu còn bắt đầu chắp tay cầu nguyện. 'A di đà phật, phù hộ cho A Từ đùng hát khó nghe quá...
Lúc này, cửa phòng lớn vừa được mở ra, một người đàn ông trông như chỉ khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc không khác gì một ca sĩ nhạc rock đương thời khoảng tâm hai mươi tuổi bước vào.
Người này chính là người đỡ đầu nhạc pop của giới âm nhạc Hoa Ngữ, Viên Trạch Văn, ông ấy vừa bước vào, tất cả mọi người đều đứng dậy.
"Chú Viên, cháu còn tưởng rằng hôm nay chú không ở đây cơ!"
Khương Viện liên thân mật hô lên một câu, chủ động bước tới khoác lấy cách tay của Viên Trạch Văn, trong lòng vui vẻ.
Mấy năm nay chú Viên ghét bỏ lực lượng mới xuất hiện của giới âm nhạc Hoa Ngữ vì quá kém, vẫn luôn miễn cưỡng giúp người khác sản xuất album nhạc. Lần này đúng lúc cô ta đang thu âm, nói thế nào cũng phải lạy động được Viên Trạch Văn cố chấp như cục đá này.
Nếu như Viên Trạch Viên sẵn sàng đồng ý giúp cô ta thu âm album, vậy đại vị của cô ta trong giới âm nhạc, sẽ càng cao hơn nữa...
"Mẹ của cháu đã đặc biệt dặn dò, chú vẫn muốn đến nghe thử bản thu âm của cháu. A Lạc, bản demo của Khương Viện đâu? Cho tôi nghe xem đã tiến bộ như thế nào rồi..."
Viên Trạch Văn cười tít mắt nói, thái độ đối với Khương Viện vô cùng hoà nhã ân cần.
"Thật không ngờ, một người đỡ đầu âm nhạc luôn lạnh lùng hà khắc không thấu tình đạt lý, lại có thể dịu dàng với Khương Viện như vậy, xem ra ông ấy vô cùng xem trọng Khương Viện.'
Đường Dục nhíu chặt mày, nói.
Lúc này, nhân viên công tác bận rộn tìm bản demo của Khương Viện, hầu như tất cả mọi người đều tập trung xoay quanh Khương Viện, căn bản không có ai chú ý đến Cố Bắc Từ đang ở bên trong.
"Anh Viên, đây là bản demo của Viện Viện, anh nghe thử xem."
Nhân viên công tác liền nhiệt tình đưa tai nghe cho Viên Trạch Văn, cho dù Đường Dục muốn nhắc nhở nhân viên công tác cũng không thể chen miệng vào, chỉ có thể ẩn nhẫn đợi Viên Trạch Văn nghe xong bài hát của Khương Viện.
"Được, tôi nghe thử xem."
"Đêm gió mùa thu, hàn nguyệt tàn...'
Viên Trạch Văn cầm lấy tai nghe, khi vừa định đeo lên, bỗng nhiên một giọng hát như âm thanh thiên nhiên kiểu xa xưa mà lại nhẹ nhàng từ trong phòng thu âm truyền đến.
Giây phút này, tất cả mọi người đều nín thở theo tiêm thức, đồng loạt nhìn vào bên trong.
Cách một tấm kính trong suốt, Cố Bắc Từ đang nhắm mắt, diễn xướng chăm chú, cô còn không biết tình hình bên ngoài, trong tiềm thức nhớ lại một số kỹ năng mà mẹ đã dạy cho mình lúc nhỏ, dùng trải nghiệm của bản thân để giải thích cảm xúc của bài hát.
"Giọng hát của A Từ giống như thiên sứ vậy, đợi đến khi cháu trưởng thành, nhất định sẽ trở thành một ca sĩ lợi hại hơn cả mẹ cháu!"
"Mẹ, đợi con trở thành ca sĩ, có phải sẽ có thể biểu diễn cùng mẹ không ạ?"
Trong ký ức, mẹ mãi mãi xinh đẹp và dịu dàng như thế.
Bên ngoài phòng thu âm,
Viên Trạch Văn dường như bị đông cứng lại, chăm chú nhìn Cố Bắc Từ không chớp mắt, Khương Viện nhíu chặt mày, trực giác không ổn. Không phải nói là chưa từng hát sao? Chuyện gì đã xảy ra với giọng hát này vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận