Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 949:

Chương 949:Chương 949:
Chương 949:
"Cho chị?"
Cố Bắc Từ sững sờ chỉ tay vào bản thân.
"Đương nhiên là cho chị rồi, ngay từ khi em bắt đầu, chị đã có vẻ rất muốn chơi đàn violin rồi, em nhớ chị cũng đã từng là một tay chơi đàn violin rất có thiên phú đúng chứ? Chiếc đàn này em đã tiêu mười mấy vạn mới có thể mua được, sẽ không làm cho chị bế mặt đâu.
Thiếu nữ khẽ cười, tinh nghịch nhét cây vĩ vào tay kia của cô.
Cố Bắc Từ không thể không khâm phục ánh mắt của chú kỳ quái, tiểu nha đầu này nhìn từ trên xuống dưới có vẻ hôn nhiên ngây thơ, linh hoạt cổ quái, nhưng sự thật là, đã tìm hiểu cô và Đại Ma Vương rõ ràng rồi.
Chỉ là năng lực bức người và tâm hồn sáng suốt của cô gái này, lại không khiến cho người khác ghét chút nào, mà ngược lại còn rất thích.
"Chị đã không chơi đàn 7 năm rồi, cứ thử xem sao đã? Nếu có khó nghe, cũng đừng để bụng nhé..."
Cố Bắc Từ dặn dò trước, mặc dù trong mơ cô cầm lên chiếc đàn violin lại lân nữa, nhưng trong hiện thực cô đã rất lâu rồi không diễn tấu, thật sự không biết.
Cô nên diễn tấu cái gì đây?
Cố Bắc Từ vừa suy nghĩ, vừa nhắm mắt diễn tấu vài đoạn trong vô thức.
Đợi đến khi bản thân cô phản ứng trở lại, mới phát hiện bản thân vậy mà đã diễn tấu bản nhạc đó.
Bản nhạc do ông nội Hoắc sáng tác, bà nội Hoắc viết lời, cho phép cô và Đại Ma vương cùng nhau diễn tấu rồi cùng đoạt được giải thưởng, cô vừa định đổi sang bản nhạc khác, đột nhiên bên cạnh lại vang lên tiếng nhạc đệm của đàn piano.
Đây...
Cô lập tức nghiêng người, nhìn về phía cây đàn piano, cô chỉ thấy Đại Ma Vương đang quay lưng lại với cô, những ngón tay thon dài đang nhảy múa trên phím đàn, không hề có ý định dừng lại.
Khoảnh khắc này, Cố Bắc Từ nghe thấy nhịp tim của mình dường như tăng lên từ một đến một trăm lần.
Tại sao Đại Ma Vương lại nhớ bản nhạc này? Tại sao anh ấy lại hợp tấu với mình chứ?
Nhưng lúc này, đang ở trước mặt chú kỳ quái và A Kiều, cô không có cách nào trực tiếp hỏi anh, chỉ có thể bình tĩnh lại, tiếp tức diễn tấu bản nhạc này.
Từ khi bọn họ tham gia cuộc thi lân trước, cho đến bây giờ, đã có khoảng mười mấy năm bỏ không, bọn họ lại vẫn có thể phối hợp với nhau, vẫn vô cùng ăn ý như xưa.
Ngay cả bản thân Cố Bắc Từ cũng kinh ngạc không dám tin, mà...
Bản nhạc kết thúc, Lý Phi Hồng và A Kiểu đồng loạt vỗ tay.
"Mặc dù có thể nghe ra hai người đã rất lâu không tập luyện rồi, nhưng hai người phối hợp với độ ăn ý như vậy, vẫn là khích lệ hai người một chút đi."
"Vậy thì cháu thật sự rất cảm ơn!"
Cố Bắc Từ cầm đàn violin, làm một động tác chào cảm ơn chuyên nghiệp với hai người họ, khoảnh khắc khi cô đứng thẳng người dậy, cũng đúng lúc nhìn thấy Đại Ma Vương cùng làm một động tác giống với cô.
Sau đó, bốn người hàn huyên vài câu đơn giản, hẹn lần sau đến công ty Hoắc Thị, để mở họp trao đổi những công việc cụ thể.
Khi màn đêm dần tối, hai người cùng tạm biệt Lý Phi Hồng, một trước một sau đi ra khỏi viện.
Cố Bắc Từ nhìn dưới ánh trăng, bóng dáng to lớn của người đàn ông bị kéo dài ra, do dự không biết phải nên mở miệng như thế nào.
"Có chuyện gì sao?”
Đột nhiên, Hoắc Tư Triệt dừng bước, quay đầu nhìn cô.
Cố Bắc Từ giật mình trong lòng, anh vẫn luôn dễ dàng nhìn thấu tâm ý của cô, bất kể có nhớ đến cô hay không.
Có một số việc vẫn phải trực tiếp hỏi, mới không xảy ra những hiểu lầm không đáng có trong cuộc nói chuyện.
"Lần trước khi ăn cơm anh bóc tôm cho em, anh nói là thói quen, vậy màn hợp tấu với em vừa này cũng là thói quen sao? Bản nhạc này, chúng ta đã từng hợp tác một lân, có phải không, anh nhớ lại rồi sao?"
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận