Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 214:

Chương 214:Chương 214:
Chương 214:
Sắc mặt Cố Bắc Từ cũng đột ngột thay đổi, xem ra chuyện vẫn tiến triển y như kiếp trước, trên câu vẫn xảy ra một vụ tai nạn ô tô.
Chiếc xe thương vụ đó thực sự quá xui xẻo, bởi vì trông chẳng khác xe anh cả là bao, kết cục trở thành vật tế thần.
Kẻ địch ẩn nấp trong bóng tối không thành công một lần, chỉ sợ rằng sẽ lại có lần tiếp theo, Cố Bắc Từ nhíu mày, cô nhất định phải bóng gió nhắc nhở anh cả.
"Trời ạ! Chiếc xe thương vụ này chẳng phải là chiếc chúng ta đã thấy trước đây sao? Trông thật giống xe chúng tal"
Cố Bắc Từ len lén liếc nhìn anh cả, cố tình nói phóng đại.
Anh cả Cố Khiêm chằm chằm xem TV, dường như đang nghĩ ngợi điều gì. Cô lập tức tranh thủ cơ hội bồi thêm một câu.
"Anh cả, anh cảm thấy đây là một vụ tai nạn xe cộ bình thường sao? Hay là có người nhìn thấy chiếc xe thương vụ này không vừa mắt, cố tình giăng bẫy?"
"Chỉ sợ không phải có người muốn nhắm vào nó, mà là có người muốn nhắm vào anh."
Cố Khiêm trâm ngâm trong giây lát, cười nhạt lấy điện thoại di động ra, bước đến bên cửa sổ bấm một số điện thoại.
Anh nói rất nhỏ, Cố Bắc Từ chỉ có thể mang máng nghe thấy mấy từ, chẳng hạn như "điều tra','ai đang giở trò','kiểm tra gián điệp" các loại.
Cố Bắc Từ yên tâm nhếch khóe môi, tiện tay câm quả chuối bên cạnh giường bệnh lên, thản nhiên bóc vỏ.
Anh cả nhà cô đúng là cực kỳ thông minh, chỉ cần vài ba lời đã đoán ra được mấu chốt.
Lúc này, bác sĩ mang theo kết quả xét nghiệm bước vào, đúng lúc cuộc điện thoại của anh cả cũng kết thúc.
"Các số liệu kiểm tra đều rất bình thường, cô không sao cả, có thể về nhà ngay bây giờ. Sau này vì vài vấn đề nho nhỏ như vậy cũng không cần làm quá lên gây lãng phí tài nguyên công cộng.'
Vị bác sĩ lớn tuổi bất mãn nói.
Cố Bắc Từ liên lúng túng nôn khan.
"Cảm ơn bác sĩ, tôi cũng cảm thấy không có gì nghiêm trọng lắm, đều là do anh tôi lo lắng quá thôi."
Ôi... Cô quả thực không tìm được cách nào tốt hơn, chỉ có thể giả ốm.
"Được rồi, cảm ơn bác sĩ, bây giờ tôi sẽ đi làm thủ tục xuất viện."
Cố Khiêm bình tĩnh trả lời, bác sĩ không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai anh em, Cố Bắc Từ xong ăn chuối, liền chuẩn bị xoay người xuống giường.
"Anh cả, vậy chúng ta đi luôn thôi?"
"Chờ chút, A Từ, em có chuyện giấu anh phải không?”
Cố Khiêm đột nhiên đến gần mép giường, trên mặt tuy vẫn mang theo nụ cười ấm áp, nhưng lại ẩn giấu nét uy nghiêm, Cố Bắc Từ sợ tới mức hai chân chạm đất, ngôi yên trên giường không dám nhúc nhích.
"Haha, em không có chuyện gì giấu anh cả đâu mà..."
Cô làm bộ ngây thơ gượng gạo cười.
“Thật không?”
Anh cả liếc nhìn, vừa cúi người, nhẹ nhàng xỏ giày cho cô, giống như khi còn nhỏ.
"Từ nhỏ đến lớn em chưa bao giờ nói dối, sợ rằng chính em cũng không biết, mỗi lần em nói dối, thì sẽ không ngừng chớp mắt."
"Gì chứ?”
Cố Bắc Từ lập tức đưa tay lên sờ mắt mình, trái lại hành động này đã vạch trân tim đen của cô.
“Thật ra thì...
Trong giây lát, cô không biết phải nói gì cho tốt, nếu nói thẳng sự thật với anh cả, anh cả sẽ không tin đúng không? Hậu quả nghiêm trọng hơn thế, có khi nào cô sẽ bị anh cả coi như quái vật không?
Cố Khiêm thấy phản ứng này của em gái, đột nhiên nhanh chóng nhíu mày, nhưng vẫn không nổi giận, trái lại còn nhẹ nhàng an ủi.
"Nếu chuyện này thực sự khiến em khó xử, anh cả cũng sẽ không ép buộc em. Chỉ là A Từ, có một điêu em nhất định phải biết, anh sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc cho em, bất kể em gặp phải chuyện gì, chỉ cần nói với anh cả, anh cả đều có thể giúp em giải quyết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận