Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 473:

Chương 473:Chương 473:
Chương 473:
Cố Bắc Từ ngay lập tức theo tâm mắt Lục Tinh Di nhìn thấy chiếc Harley đen tuyền đỗ ở ngã tư, quay người đi về phía Lục Tinh Di.
"Đưa chìa khóa cho tôi."
"Tôi đưa cậu đi, cậu cũng không biết chạy xe máy...
Lục Tinh Di còn chưa dứt lời, Cố Bắc Từ đã nhanh tay giật lấy chìa khóa từ trên tay cậu ta, xoay người lên xe đội mũ bảo hiểm, đóng kính bảo vệ cạch một cái, sau một tiếng nổ mạnh, cô đã biến mất không một dấu vết, chỉ còn lại tiếng nổ ngày càng xa dần.
Hai người Lục Tinh Di và Đường Dục sững sờ tại chỗ, chậm rãi đưa mắt nhìn nhau.
"Cô ấy là con gái, sao lại quen đi motor như vậy?"
Lục Tinh Di kinh ngạc hỏi Đường Dục, Đường Dục trên mặt dựng lên biểu cảm của người từng trải, vỗ vai cậu ta một cái.
"Bình tĩnh đi, giờ cô ấy làm việc gì thì tôi cũng đều không thấy lạ lùng nữa rồi, sau này cậu cũng sẽ thấy quen..."
Cố Bắc Từ dùng tốc độ nhanh nhất lao đến phòng chờ dành cho khách VIP của sân bay, từ xa đã thấy bóng người đàn ông, cô lập tức đem cả họ cả tên ra cao giọng hét lớn.
"Hoắc Tư TriệtI!!"
Người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha làm việc nghe thấy những lời nói đó lập tức ngẩng đầu lên, khi ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng của anh nhìn ra Cố Bắc Từ, chỉ trong một giây, liên trở nên dịu dàng.
Người đàn ông đứng dậy, đi về phía cô, Cố Bắc Từ không kịp dừng xe lại, lao vào vòng tay anh.
Hoắc Tư Triệt dường như đã sớm dự đoán được vậy, vững vàng bắt lấy cô.
"Làm sao em đến được đây?"
"Tại sao anh không nói với em, anh phải đi Châu Phi ba tháng?”
Cố Bắc Từ hít sâu một hơi, trợn mắt nhìn người đàn ông tra hỏi.
Hoắc Tư Triệt nhíu mày một cái, lập tức không vui quét ánh nhìn về phía Chiến Anh, Chiến Anh ham sống mãnh liệt lập tức nhìn sang chỗ khác, giả vờ như mình chỉ là một cây nấm.
"Tại sao phải đến nơi nguy hiểm như vậy? Thậm chí bàn bạc trao đổi qua với em một chút cũng không? Trong mắt anh còn có em, có vị hôn thê này sao? Cũng đã là đàn ông có gia đình rồi, làm việc lại không thể nghĩ đến em một chút chứ? Không biết em sẽ lo lắng cho anh đến mức nào sao? Không biết em sẽ rất nhớ anh sao?”
Cố Bắc Từ tức giận đến mức sắp nổ tung, một lời trút hết tất cả những gì mình muốn nói.
Nhưng theo lời cô nói, ánh cười trong mắt người đàn ông càng ngày càng đậm, không giấu được niềm vui.
"Tiểu Bắc, nói lại lân nữa."
Cố Bắc Từ đang nóng nảy tính sổ mọi tội ác của Đại Ma Vương, người đàn ông đột nhiên mở miệng ngắt lời cô.
"Nói gì... thì..."
Cố Bắc Từ vừa ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã bị người đàn ông một tay giữ lấy, cơn mưa nụ hôn ngang ngược ào ào kéo tới, nhiệt liệt làm đầu óc cô đồng loạt rối bời.
Trời ạ! Anh lại thực sự hôn cô trước mặt nhiều người như vậy!
Đám người Chiến Anh cùng Diệp Khản giây đầu tiên trợn to cả hai mắt, ngay giây sau đồng thời nháy mắt ra hiệu mọi người quay mặt đi. Tất thảy con người và cảnh vật xung quanh đều nhanh chóng lùi xa, thế giới trống rỗng, chỉ còn hai người họ ôm chặt lấy nhau.
"Nói em sẽ nhớ anh."
Giữa lúc môi lưỡi còn đang dây dưa, cô nghe thấy Hoắc Tư Triệt dùng giọng nói từ tính trâm thấp, cứ như vậy mê hoặc tâm trí cô.
“Em nói, anh sẽ không đi sao?"
Cố Bắc Từ trong cơn choáng váng, dùng tia lý trí cuối cùng còn sót lại hỏi.
"Chỉ lần này thôi, anh hứa."
Giọng điệu người đàn ông nhẹ nhàng hiếm thấy, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, sợ cô không vui.
"Anh đến thủ đô Kandara, đó là khu vực ngừng bắn, rất an toàn, không cần lo cho anh."
Cố Bắc Từ không vui bĩu môi.
"Tại sao tập đoàn Hoắc thị lại muốn phát triển kinh doanh khai thác đá quý? Nếu không phải chuyện kinh doanh quan trọng, tại sao anh phải đích thân đi?"
"Ai nói đó không phải chuyện kinh doanh quan trọng?”
Đôi mắt người đàn ông vừa thẫm tối vừa sâu thẳm, mọi thứ liên quan đến em, đều quan trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận