Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 1113:

Chương 1113:Chương 1113:
Chương 1113:
Cố Bắc Từ không ngờ răng, lúc rời khỏi Hoắc trạch, lại vừa vặn gặp mẹ Hoắc và ba Hoắc cùng nhau từ bên ngoài trở vê.
"Cháu chỉ là đưa Triệt ca ca về nhà thôi, đã làm phiền rồi ạ."
Cố Bắc Từ lúng túng nói, định đi vòng qua đôi vợ chồng.
Ở trong lòng bọn họ, có lẽ bản thân cô vẫn là một người phụ nữ tồi tệ đã làm tổn thương con trai của bọn họ.
"A Từ, cháu đợi một lát."
Cố Bắc Từ cúi đầu xuống, cười tự giễu, nhưng cô không ngờ rằng, mẹ Hoắc ở sau lưng lại đột nhiên mở miệng gọi cô lại.
"Bây giờ cháu có thời gian không? Chúng ta có thể... ngồi xuống nói chuyện một lát không?” Cố Bắc Từ dừng bước lại, cơ thể cứng đờ, lý trí nói với cô rằng, cuộc nói chuyện này có thể sẽ không tốt đẹp như vậy, nhưng cảm xúc lại bảo cô đưa ra một quyết định hoàn toàn trái ngược.
Cô quay người, cố gắng hết sức duy trì nụ cười nhìn mẹ Hoắc và ba Hoặc.
"Được ạ, đúng lúc hôm nay cháu cũng không bận."
Để cho ba Hoắc và mẹ Hoắc nói ra tức giận trong lòng cũng được, dù sang thì cô cuối cùng cũng sẽ cùng Đại Ma Vương ở bên nhau, không ai có thể ngăn cản, cửa ải này, hôm nay cô không vượt được, ngày mai cô cũng sẽ vẫn phải vượt, không bằng vượt qua bây giờ luôn đi!
Cố Bắc Từ tự cổ vũ bản thân ở trong lòng, trở vê phòng khác với ba Hoắc và mẹ Hoắc.
Tuy nhiên, sự việc tiếp theo, càng khiến cho cô không ngờ đến hơn. Mẹ Hoắc vậy mà lại lấy ra chiếc vòng ngọc mà tổ tiên nhà họ Hoắc truyền lại, cũng giống như trong mơ, không chút do dự đeo nó vào cho Cố Bắc Từ.
"Cái này...
Trong chốc lát, Cố Bắc Từ hoàn toàn sững sờ? Đây là tình huống gì vậy.
'A Triệt đã nói với chúng ta toàn bộ đầu đuôi câu chuyện rồi, A Từ, chúng ta thật sự rất xin lỗi."
Ba Hoắc ở bên cạnh vậy mà lại có thể mở miệng với vẻ mặt áy náy.
"Đúng vậy đấy! Chúng ta thật sự không ngờ rằng, Đỗ Thư Nhã lại có thể là một đứa trẻ có lòng dạ độc ác như vậy, lúc đó cháu còn nhỏ như vậy, mà lại cho cháu uống loại thuốc đáng sợ như thất"
"Đây đều là sơ suất của người làm ba mẹ như chúng ta, nếu như chúng ta phát hiện ra có điều gì đó không đúng sớm một chút, chứ không phải một mực trách móc cháu, thì có lẽ bi kịch căn bản sẽ không xảy ra, hoá ra chỉ có một mình A Triệt đúng, chúng ta... đều sai cả."
Mẹ Hoắc cũng vô cùng áy náy, rất nghiêm túc xin lỗi Cố Bắc Từ.
"Chúng ta cũng không có tư cách để câu xin cháu tha thứ cho chúng ta, cũng chính vì chúng ta, mới dẫn đến sau này A Triệt bị mất trí nhớ, suýt chút nữa đã phá hỏng tình cảm của hai người các cháu rồi.
Bác vẫn luôn cho rằng mình thông minh, nhưng hoá ra trong việc giáo dục con cái, bản thân chúng ta cũng không thuần thục."
"Mẹ Hoắc, ba Hoắc... cháu..."
Cố Bắc Từ nhất thời không biết phải nói gì, trong lòng cô nóng bừng, đột nhiên lại rất muốn khóc, cô còn chưa kịp làm gì cả, thì Đại Ma Vương đã âm thâm vì tình yêu giữa bọn họ mà đã trải phẳng tất cả mọi đường rồi.
Mà cô, chỉ cân tận hưởng thành quả là được rồi.
Kiếp trước, có phải cô đã giải cứu dải ngân hà, cho nên mới có thể gặp được Hoắc Tư Triệt tốt như vậy không?
"Haizz, không có chỗ nào để đặt cái mặt già này vào nữa rồi, mấy ngày nay, bác cũng nhìn thấy năng lực của cháu rồi, A Từ à, cháu mới là người thật sự đã dạy cho bác một bài học."
Ba Hoắc có chút cảm khái nói.
"Hiện tại bác mới nhận ra rằng, cháu mới là lý do để cho A Triệt sống tốt, bây giờ vợ chồng chúng ta có thể cầu xin cháu, ở bên cạnh thằng bé, cho thằng bé một mái nhà, có được không?”
Mẹ Hoắc thận trọng nói, nắm chặt lấy tay của Cố Bắc Từ, như thể sợ cô sẽ từ chối ngay tại chỗ rồi chạy đi mất...
Tâm trạng của người làm cha mẹ này, khiến cho người khác chua xót trong lòng.
"Cháu..."
Cố Bắc Từ mở miệng, nhưng lại phát hiện bản thân đã nghẹn ngào rồi, mẹ Hoắc vội vàng ôm cô vào lòng an ủi.
"Đứa trẻ ngoan, cháu đã chịu uỷ khuất rồi, là chúng ta vận luận trách nhầm cháu."
Vốn đĩ, mẹ Hoắc không nói ra những lời này còn tốt, nhưng khi vừa nói ra những lời này, Cố Bắc Từ căn bản không thể khống chế được cảm xúc nữa, liên khóc oà lên trong vòng tay mẹ Hoắc.
Cô và Triệt ca ca, rất không dễ dàng gì, thật sự, rất không dễ dàng rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận