Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 721:

Chương 721:Chương 721:
Chương 721:
"Bà nói linh tinh gì thế?"
Cố Bắc Từ liền bị dọa cho mặt trắng bệch, đây đã là người thứ hai vạch trần côi
Cô lập tức hoảng loạn đứng lên, cất bước chạy ra phía bên ngoài, lúc này cơ thể lại vô cùng nặng nề, một bước đều không nhích được. Chỉ có thể nghe thấy giọng nói hư ảo của bà đồng vang lên ở phía sau.
"Những thứ nắm chặt trong tay chỉ là hư ảo, nếu như cô vẫn u mê không chịu giác ngộ, thì cô sẽ mất đi người quan trọng nhất của đời này...
"Câu này của bà có ý gì?"
Âm thanh của bà đồng lúc ẩn lúc hiện, Cố Bắc Từ phát hiện bản thân có thể cử động rồi, cô liền chạy ra phía ngoài, không chú ý, đúng lúc chạy vào trong lòng đại ma vương. "Sao thế?"
Hoáắc Tư Triệt liền đỡ eo của cô, thấy sắc mặt trắng bệch của người con gái, anh mắt của anh bỗng chốc lạnh xuống, đưa mắt ra hiệu cho vệ sĩ kế bên.
"Vâng!"
Hai người vệ sĩ lập tức xông vào trong, nhưng lại rất nhanh xông ra ngoài.
"Ông chủ, bên trong vốn dĩ không có người!"
"Cái gì?"
Trong lòng Cố Bắc Từ sợ hãi, trong vô thức ngẩng đầu lên bốn mắt nhìn nhau với Hoắc Tư Triệt, sau đó hai người đồng thời đi vào trong lều bạc, lúc này trong lầu bạt trừ một cái bàn trống không, thì không có bất cứ người nào.
"Rõ ràng em và anh thấy bà ta mà, sao mà chớp mắt đã không thấy nữa rồi?"
"Có thể là một người biết ma thuật, có rất nhiều thủ thuật để kiếm sống."
Một người vệ sĩ nói.
"Vừa rồi có chuyện gì?"
Hoắc Tư Triệt cúi xuống hỏi vào trọng điểm.
"Không có gì, bà ta giả thân giả quỷ dọa cho em phát sợ.
Trong ý thức Cố Bắc Từ vẫn có chút rối loạn, trả lời nửa thật nửa giả, ánh mắt lại nhìn lá bài Tarot trên bàn.
Vẫn là lá bài hình trăng lưỡi liềm lật ngược, câu nói cuối cùng của bà đồng vừa nãy, bỗng nhiên hiện lên lân nữa trong đầu cô.
[Những thứ nắm chặt trong tay chỉ là hư ảo, nếu như cô vẫn u mê không chịu giác ngộ, thì cô sẽ mất đi người quan trọng nhất của đời này... |
Người quan trọng nhất... Cố Bắc Từ vô thức ngẩng đầu lên, trợn tròn mắt nhìn đại ma vương.
Lế nào anh trước mắt là huyên ảo sao?
Lễ nào cô trùng sinh lần nữa, không dễ dàng đi đến ngày hôm nay, trở nên hạnh phúc như vầy cũng là huyên ảo sao?
"Tiểu Bắc, đừng sợ."
Hoắc Tư Triệt rũ mắt xuống nhìn gương mặt người con gái đang sợ hãi, lập tức đau lòng tột đỉnh, đưa tay ra kéo cô ôm vào lòng, không thạo vỗ lưng an ủi cô. Nhớ lại mấy ngày trước anh có đọc một cuốn sách, an ủi trẻ em hình như là như thế này.
"Em không sao rồi, một lát lễ hội thả hoa đăng bắt đầu rồi, chúng ta nhanh đi thôi!
Cố Bắc Từ không muốn khiến đại ma vương lo lắng, liên chuyển chủ đề khác.
Sau lửa trại buổi tối, rất nhiều cặp tình nhân vẫn ở bên bờ biển thả đèn trời, viết lên những nguyện vọng tốt đẹp vì tương lai, sau đó người thả đèn càng ngày càng nhiều, dần dần trở thành một thói quen phong tục.
Mà mỗi năm vào lúc này gió biển không có nhẹ nhàng như vậy, thời tiết khô ráo thích hợp để đèn trời bay lên, hàng trăm ngàn đèn trời bay lên, thắp sáng cả bầu trời, hình ảnh đó vô cùng mỹ lệ.
Vì vậy Cố Bắc Từ không muốn bỏ qua khung cảnh tuyệt đẹp như này.
"Triệt ca ca, anh đứng yên ở đây nhé, em đi mua đèn trời.
Đến bên bãi cát, Cố Bắc Từ cưỡng chế đại ma vương ngồi yên trên ghế, bản thân tự đi qua chỗ bán hàng cách đó không xa để mua đèn. Thực ra, tâm tư của cô rất rối, lại sợ lộ ra sơ hở, vì vậy mới tìm một cái cớ, muốn một mình tịnh tâm lại. Lưng cô đối diện với đại ma vương hướng về phía quây bán hàng đi tới, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
Cứ nghĩ đến lời của bà đồng kia và đại hòa thượng Đăng, cô liên vô cùng lo âu.
Ai sẽ nguyện ý tin những điều trước mắt là huyền ảo chứ, mà cuộc sống đau thương của kiếp trước mới là hiện thực mà cô không thể trốn chạy được?
Lúc này, quây bán hàng nhỏ vô cùng náo nhiệt, rất nhiều cặp tình nhân đến mua đèn, nhưng mà một cặp bà cháu thu hút sự chú ý của cô...
Bạn cần đăng nhập để bình luận