Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 993:

Chương 993:Chương 993:
Chương 993:
"Ôi, đây chẳng phải là Cố Bắc Từ saol Đã lâu rồi không gặp!"
Cố Bắc Từ cảnh giác đứng thẳng người dậy, nheo mắt dò xét nhìn gã say này.
“Anh là ai? Chúng ta quen nhau sao?”
"Không nhận ra tôi nữa à? Cũng phải, khi đó cô là thiên kim đại tiểu thư của Cố gia, và cũng là người đứng trên người khác trong giới thượng lưu của Đế Kinh, ai có thể lọt vào mắt của cô được chứ. Lão tử khi xưa tỏ tình với cô, cô ngay cả nhìn cũng không thèm đoái hoài tới, đồ chết tiệt!"
Kẻ bét rượu này mới đầu nói chuyện còn bình thường, nhưng càng nói đôi mắt anh ta càng đỏ bừng lên vì tức giận.
Cố Bắc Từ có chút ngượng ngùng, khi xưa tuổi trẻ ngông cuồng đúng là đã chuốc không ít rắc rối vào thân, không ngờ rằng người đàn ông này vẫn nhớ cho đến tận bây giờ.
"Xin lỗi, lúc trẻ tuổi tôi còn bồng bột, nếu như lúc đó làm tổn thương đến trái tim anh thì bây giờ cho tôi xin lỗi."
"Xin lỗi? Cô tưởng rằng một câu xin lỗi là có thể giải quyết mọi chuyện hay sao?”
Gã say đó đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Cố Bắc Từ với vẻ mặt mỉa mai, trong mắt anh ta lóe lên dục vọng, anh ta nhăn nhở nhìn chằm chằm vào ngực của Cố Bắc Từ.
Cố Bắc Từ theo bản năng đưa tay che trước ngực, hôm nay cô mặc một chiếc váy cúp ngực, để lộ ra cả bờ vai trắng nõn, xinh đẹp như hoa sen tuyết nở rộ trên dãy núi Thiên Sơn, nhưng cũng khơi dậy ý nghĩ tăm tối trong đầu của một số người.
Cô lạnh lùng nhìn tên say đó. "Vậy anh muốn làm gì?"
'Sao nào? Hừt"
Người đàn ông say rượu nở một nụ cười khốn nạn.
"Cố gia đã sụp đổ rồi, cô đã không còn là thiên kim đại tiểu thư gì nữa. Chẳng qua chỉ là một con đàn bà đã từng ngồi tù, bây giờ chắc đã chẳng còn ai thèm cần cô nữa đúng không? Chi bằng đi theo tôi đi! Tôi nhất định sẽ không ghét bỏ cô giống như Tưởng Ngọc Đường đâu, nhất định sẽ thương hoa tiếc ngọc..."
Người đàn ông say rượu vừa nói vừa tiến lại gân Cố Bắc Từ, thậm chí còn đưa tay ra sờ vào ngực Cố Bắc Từ một cách khốn nạn.
Cố Bắc Từ nheo mắt lại một cách nguy hiểm, chết tiệt, không cho tên khốn này biết tay Lúc trước, khi đi cướp hôn Đại Ma Vương, cô đã học được từ chị Hồng một vài chiêu để có thể thoát thân, chiêu nào cũng là chiêu đánh cho đối phương đến tàn tật luôn...
"Két!
Cố Bắc Từ lùi lại một bước, khi cô đang định dồn lực vào đá một cú đá bên hông, chân cô bị trượt vì đi giày cao gót. Cả người bị mất thăng bằng. Chưa đá được cái gã say này mà lúc đó bàn tay của gã đã sờ tới.
Những người còn lại trên sân thượng đều háo hức theo dõi cảnh náo nhiệt của Cố Bắc Từ, và không ai có ý định giúp đỡ cô cải
Cố Bắc Từ nhắm mắt, cả người dùng sức ngả về phía sau, cho dù có ngã chết cũng không thể để cho thứ rác rưởi này dê mình được!
"AHI
Một tiếng hét thất thanh, eo Cố Bắc Từ đập mạnh một cái, sau đó bị ôm vào trong lòng, là cảm giác quen thuộc cùng hương thơm lạnh lẽo quen thuộc, cô lập tức mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là nét mặt lạnh lùng của Đại ma vương.
Hoáắc Tư Triệt dùng một tay tóm chặt lấy cổ tay gã say, siết chặt thô bạo.
Cố Bắc Từ chỉ nghe thấy tiếng xương gãy răng rắc, khuôn mặt đau đớn của gã say trở nên trắng bệch.
Tuy nhiên, như vậy vẫn chưa đủ, một giây sau, người đàn ông giơ chân đạp mạnh vào ngực người đàn ông say rượu, và đá văng người đàn ông này ra ngoài hơn một mét, gã say rượu ngã thẳng xuống đất, phun ra một miệng đầy máu, không bò dậy nổi.
Nhưng Hoắc Tư Triệt vẫn cảm thấy chưa đủi
Đôi mắt sâu thẳm của anh im lặng như thần chết, bừng bừng sát khí.
Cố Bắc Từ mở to mắt kinh hãi, ánh mắt này cô vẫn còn nhớ, ở cửa khách sạn đoàn làm phim, Đại Ma Vương suýt giết chết Tưởng Ngọc Đường với ánh mắt như vậy trong giấc mơ.
Đêm đó giống như một dấu vết khó phai mờ, khắc sâu trong tâm trí cô, không thể nào quên được.
Hoắc Tư Triệt vẫn bước tới đi về phía gã say đó, Cố Bắc Từ mất hết cả hồn vía, đột ngột kéo tay áo của người đàn ông lại.
"Triệt ca ca! Em không sao rồi! Anh đừng đi nữa"
Nghe thấy tiếng xưng hô đã từ lâu không gọi ấy, Hoắc Tư Triệt dường như từ một cỗ máy không có cảm xúc con người, đột nhiên được đánh thức dậy, ánh mắt anh hướng về Cố Bắc Từ, nhiệt độ nơi đáy mắt sâu thẳm mới dần dần khôi phục lại.
"Hoắc tổng, tôi sai rồi, lân sau tôi không dám nữa... không dám nữa, cầu xin anh hãy tha cho tôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận