Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 1082:

Chương 1082:Chương 1082:
Chương 1082:
Cố Bắc Từ chậm rãi đứng dậy, hướng về phía Tử Duy phân phó.
"Vê phần L tiểu thư, bảo anh ta viết thật chỉ tiết."
"Đã rõ.
Tử Duy lập tức gật đầu, thấy Cố Bắc Từ muốn ra ngoài, Dương Vận lập tức đứng lên, có chút giống tay sai mở miệng.
"Cố tiểu thư, ngài yên tâm, tôi nhất định đem những uất ức chúng ta từng phải chịu trả lại gấp mười gấp trăm lần! Tưởng Ngọc Đường nên hối hận, nếu lúc đầu anh ta thực sự đối đãi với cô thật lòng thì cũng không có ngày hôm nay...
"Đừng có kéo chuyện đấy vào để đánh đồng với tam tiểu thư nhà chúng tôi"
Không đợi Dương Vận nói hết lời, Tử Duy liên lạnh mặt trầm giọng quát mắng.
Giây phút ấy, Cố Bắc Từ không cầm được mà hơi sững sờ, phản ứng bản năng nhìn về phía Tử Duy, đối phương mặt đầy trâm lạnh nhìn chằm chằm Dương Vận, khắp người tỏa ra tư thái,'Tam tiểu thư của nhà chúng tôi há lại là loại rác rưởi có thể gây ô nhiễm kia.
Cố Bắc Từ hơi hơi cong môi, còn tưởng là phải tốn rất nhiều thời gian nữa mới có thể nhận được sự công nhận của Tử Duy, không nghĩ tới cô tiến bộ rất nhanh.
"Đúng, cậu nói rất đúng."
Dương Vận vội vàng cúi thấp đầu, tiễn "kim chủ" Cố Bắc Từ một đường xuống tận dưới tầng, nhìn chiếc Ferrari màu đỏ nghênh ngang rời đi, bộ phận tài vụ lập tức gọi điện thoại cho anh ta.
"Dương tổng, tài khoản của chúng ta lại nhận được 250 triệu nữa, lẽ nào là ngân hàng cuối cùng cũng đồng ý cho chúng ta vay rồi à?"
"Hừ! Anh bảo tôi trông mong vào ngân hàng?”
Dương Vận cười lạnh một tiếng, đồng thời cả người không rét mà run, ngay cả một phần hợp đồng cũng không ký liên chuyển khoản cho anh ta dễ như trở bàn tay, nhiều tiên như thế không phải là chuyện đùa, Cố Bắc Từ có cái dứt khoát này chính là hoàn toàn nắm chắc có thể nuốt trọn anh ta.
Một khi anh ta dám không giữ lời hứa hoặc là cuỗm tiền bỏ trốn, kết cục có lẽ còn thảm hơn Tưởng Ngọc Đường.
Rõ ràng là thời tiết cuối hạ, Dương Vận vẫn là không nhịn được rùng mình một cái.
"Vậy thì là ai ở trong thời khắc sống còn này lại giúp đỡ cho Dương thị chúng ta thế?"
Đầu bên kia điện thoại tổng giám đốc tài vụ không nhịn được hỏi nhiều thêm một câu.
"Một người không thể đụng vào."
Dương Vận nhàn nhạt mở miệng, Cố Bắc Từ, đột nhiên làm anh ta nhớ tới một người khác, người kia chẳng cần thấy cũng biết anh ta là đại ma vương đáng sợ của Đế Kinh, Hoắc Tư Triệt.
"Trương tổng, lần trước tôi bảo anh thu thập những sổ sách giả kia của Tưởng thị, bây giờ anh sắp xếp lại một chút, lập tức khởi tụng Tưởng thị. Ngoài ra tôi muốn tất cả các ngân hàng ở Đế Kinh đều biết tin tức Tưởng thị làm giả tài chính kinh tết"
Sắc mặt Dương Vận lạnh xuống, dặn dò tổng giám đốc tài vụ.
"Dương tổng, Tưởng thị như mặt trời ban trưa không dễ đụng đâu! Chúng ta không dễ gì mới thoát khỏi được nguy cơ nợ nần, sao lại phải động vào bọn họ thế?"
Tổng giám đốc tài vụ không nhịn được khuyên nhủ.
"Mặt trời ban trưa? Nhà họ Tưởng chẳng qua chỉ là một đống rác! Nếu như tôi không làm như thế, thì phải động vào người càng đáng sợ hơn rồi!"
Dương Vận cười lạnh một tiếng, cắt đứt cuộc gọi.
Lúc này chiếc Ferrari màu đỏ kia sớm đã biến mất nơi cuối đường, Dương Vận theo bản năng nhún nhún bả vai, thầm thê trong lòng.
Đời này của anh ta, tuyệt đối không muốn đụng phải bất kỳ một ai của nhà họ CốI
Tưởng thị, trong phòng làm việc của Tưởng Ngọc Đường.
Trợ lý nhỏ Tiểu Trương mặt đầy lo lắng báo cáo với Tưởng Ngọc Đường. "Tưởng tổng, các thương nghiệp bất động sản ở Đế Kinh chúng ta đều chạy đi một lượt rồi, bọn họ chẳng những không chịu giúp chúng ta, còn châm chọc khiêu khích chúng ta, chỉ mong sao chúng ta lần này chết luôn ở đây càng tốt, căn bản không định cứu chúng tal"
Lúc này một vị giám đốc của bộ phận thị trường khác cũng mặt ủ mày ê nói.
"Haiz, phàm là những thế gia kinh doanh ở Đế Kinh tôi đầu đi thăm hỏi rồi, mọi người đều nói Tưởng thị lần này không chống đỡ nổi, không bằng lòng cho chúng ta vay tiền!"
Tưởng Ngọc Đường vừa nghe thấy báo cáo của hai người, nộ khí liên lan khắp cơ thể...
Bạn cần đăng nhập để bình luận