Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 88:

Chương 88:Chương 88:
Chương 88:
Trong phòng họp, tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, tất cả đều nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang không ngừng kêu trên bàn.
"Lão đại, nếu như anh không muốn nghe, em cúp máy cho anh nhé?”
Diệp Khản mạnh dạn mở miệng.
"Đều ra ngoài hết đi."
Hoáắc Tư Triệt hơi hơi giơ tay lên, ngữ khí lạnh lùng.
"Vậy... cuộc họp hôm nay kết thúc ở đây, mọi người đi đi!
Hạng Hằng nháy mắt ra hiệu rồi rời đi đầu tiên, các giám đốc điều hành khác nóng lòng muốn thoát thân thật nhanh, tranh nhau bỏ chạy.
Diệp Khản đi ra khỏi phòng họp, gian xảo để lại một khe hở ở cửa phòng họp, kéo Hạng Hằng và Chiến Anh cùng nhoài người hóng hớt ở cửa để nghe trộm.
Phòng họp lập tức yên tĩnh trở lại, càng khiến cho người ta không thể không chú ý tới tiếng chuông dồn dập kia.
Tiếng chuông kia giống như chính Cố Bắc Từ vậy, anh càng không muốn phản ứng, cô càng kiên trì gọi đến.
Hoắc Tư Triệt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang không ngừng kêu kia, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp. Lại cho nha đầu kia một cơ hội nữa...
“Có chuyện?”
Hoắc Tư Triệt lạnh lùng mở miệng, đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng nói trong trẻo của cô gái trẻ.
"Tưởng Ngọc Đường nói, gân đây nhà anh ta bị người khác cố ý tấn công, doanh thu làm ăn khó khăn, chuyện này là do anh làm à?”
Câu nói này lập tức khiến cho đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông nheo lại nguy hiểm, sát khí ngút trời.
À... thì ra cô gọi điện thoại đến chỉ để hỏi tội!
"Mẹ kiếp! Tôi đã sớm nói Cố Bắc Từ này không phải là người tốt đẹp gì rồi! Trong lòng cô ta chỉ có cái thằng tiểu bạch kiểm Tưởng Ngọc Đường kia thôi!"
Diệp Khản tức giận lớn tiếng mắng, nhanh chóng bị Hạng Hằng bịt chặt miệng lại.
"Suyt! Cậu ít nói lại, bị lão đại nghe thấy là chúng ta chết chắc đấy!"
"Bây giờ tôi đi bắt Cố Bắc Từ tới đây cho ông chủ hỏi tội!"
Chiến Anh hai mắt đỏ bừng vì tức giận.
"Ông chủ hận không thể moi tim ra đưa cho cô ta, cô ta thì sao? Cô ta lại vì một tên đàn ông rác rưởi mà chất vấn ông chủ! Cô ta muốn ông chủ tức chết sao?"
Anh ta ở ngoài cửa tràn đây căm phẫn, hình bóng của người đàn ông bên trong lộ vẻ cô đơn tuyệt vọng.
"Nếu như anh nói phải thì sao?"
Hoáắc Tư Triệt giọng nói ảm đạm, anh thất vọng đến mức bản thân cũng không nhận ra.
"Nếu như là phải... vậy em sẽ nói... làm tốt lắm!"
Trong điện thoại truyền đến một giọng nói lớn của cô gái trẻ khiến cho Hoắc Tư Triệt ngược lại rất kinh ngạc.
"Em nói gì cơ?”
Người đàn ông vẫn tiếp tục hỏi.
Ba người đang nghe trộm ngoài cửa cũng kinh ngạc đến phát ngốc nồi, Chiến Anh còn sờ sờ lỗ tai mình.
"Có phải tôi nghe nhâm rồi không?”
'Suyt! Đừng nói chuyện! Nghe xem nha đầu kia nói thế nào!" Diệp Khản vội vàng bịt miệng Chiến Anh lại.
Bên trong, Hoắc Tư Triệt xiết chặt điện thoại, hỏi Cố Bắc Từ.
'Em vừa mới nói gì cơ?”
"Em nói anh làm tốt lắm! Tốt nhất anh nên ra tay tàn nhẫn một chút, để cho anh ta bận đến mức không thể đến trường là được, như vậy anh ta sẽ không có thời gian đến làm phiên em nữa! Anh không biết đâu, hôm nay em ở một mình, bị anh ta chặn ở lại ở tòa giảng đường..."
Trong điện thoại Cố Bắc Từ trêu trọc như hạt đậu vậy, kể lại câu chuyện bằng một phiên bản khác.
"Anh ta còn cưỡng ôm em, chất vấn em thích ai, anh biết em làm thế nào để thoát ra không? Em nhấc đầu gối lên, húc thật mạnh vào đũng quân anh ta..."
Ở bên ngoài cửa, ba người đang nghe trộm đều ngơ người ra, bọn họ thế nào cũng không nghĩ đến mọi chuyện lại bị đảo ngược thành như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận