Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 852:

Chương 852:Chương 852:
Chương 852:
Cố Bắc Từ đang định tỉ mỉ nghĩ lại, chỉ thấy anh hai trâm mặt gõ mở cửa phòng, cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.
"A Từ, đội ngũ rước dâu đến rồi."
Anh cả Cố Khiêm thò người tiến vào trong phòng nói.
"Tên tiểu tử Hoắc Tư Triệt kia là sao thế? Rước dâu mà chú rể lại không đích thân đến nhà! A Từ, mối hôn sự này chúng ta không cưới nữa!"
Cố Bác Từ cười hì hì, ánh mắt rơi trên gậy đánh bóng chày trong tay anh hai.
"Là em không để anh ấy tới đó, em sợ người anh vợ là anh đây sẽ đánh anh ấy tới ói máu mà."
Trên thực tế, lân trước ở bệnh viện cô cảm thấy thân thể của đại ma vương cực kỳ không tốt, cô không muốn để anh tham gia khâu phải chịu giày vò như thế này, còn không bằng cô trực tiếp tới giáo đường, hai người dưới sự chúc phúc của người thân bạn bè hoàn thành hôn lễ là được rồi.
Cố Thất Giác nghe thấy vẻ mặt liền bối rối, nhanh chóng giấu chiếc gậy bóng chày trong tay đi.
"Đây khó có được lúc anh hai của em phát huy, em vậy mà lại không cho anh cơ hội này.'
Lúc này ba phù rể đẹp trai Diệp Khản, Chiến Anh và Hạng Hằng thừa dịp mở cửa, một mạch xông vào.
Cố Thất Giác bỗng lấy lại tinh thần, vung gậy đánh bóng chày lên định đánh.
"Lì xì còn chưa đưa mà đã muốn cướp cô dâu đi rồi? Cửa cũng không có đâu.'
'AI Đừng đánh!"
“Đau quát Đừng đánh! Chúng tôi có nhiều lì xì lắm đó!" Chiến Anh vừa tránh né Cố Thất Giác đuổi đánh, vừa mạnh mẽ giơ tay lên, hơn trăm cái lì xì tản ra khắp phía như tuyết mùa đông. Nhưng đoàn phù dâu của Cố Bắc Từ và nhà họ Cố đều không phải người nghèo, hứng thú nhặt lì xì đều không phải là rất cao, trái lại hứng thú giày vò phù rể lại rất cao.
"Nếu Hoắc Tư Triệt đã không đến thì ba người phù rể các cậu thay cậu ta vượt qua cửa ải này cho hẳn hoi, đừng tưởng là cho lì xì liên xong chuyện, từng người từng người tới!"
Cuối cùng mấy vị đường đường là nhân viên chấp hành của công ty niêm yết này, lúc thì đau khổ vì bị ép mặc váy nhỏ múa ba lê, lúc thì chống đẩy ở trên thảm gai massage, lúc thì lại một hơi uống hết bình nước ép mướp đắng lớn, lúc này mới vượt qua tâng tầng lớp lớp các cửa ải.
"Thiếu phu nhân, còn không đi thì sắp bỏ lỡ ngày lành tháng tốt rồi!" Sau cùng tiểu thịt tươi Diệp Khản bị giày vò tới không nhìn ra bộ dạng gì nữa, yếu ớt mở miệng nói.
Trước khi đến, mẹ Hoắc đã ngàn dặn đi vạn dặn lại với bọn họ, vốn dĩ ngày hôm nay đã không tốt, nếu như lại lỡ ngày lành tháng tốt, chỉ sợ càng thêm không hay. Ba người bọn họ chơi thì chơi nhưng vẫn một mực nhớ kỹ chuyện này trong lòng.
"Được, vậy bây giờ chúng ta đi thôi."
Cố Bắc Từ chủ động ôm váy cưới lên, từ trên giường bước xuống.
"A Từ, em cũng tích cực chủ động quá rồi đi? Mặt mũi của lão Cố nhà chúng ta phải đặt ở đâu đây?"
"Được rồi được rồi cậu hai nó ơi, làm phiên anh châm chước châm chước cho đi! Cái mạng này của tôi đều sắp phải chết trong tay anh rồi!"
Diệp Khản lanh trí bò trên mặt đất, trực tiếp ôm lấy chân của anh hai Cố Thất Giác, sau đó liêu mạng đưa mắt ra hiệu với hai người anh em khác.
"Này này này! Cậu đừng có mà ăn vạ nhé, tôi đã đánh cậu cái nào đâu!"
"Các người làm gì thế? Các người muốn khiêng em gái tôi đi đâu?"
Cố Thất Giác bên này vẫn đang vướng víu với Diệp Khản, bên kia Chiến Anh và Hạng Hằng trực tiếp túm lấy hai góc chăn, đem cả người Cố Bắc Từ đặt bên trong trực tiếp mang ra ngoài.
"Đừng đuổi nữa! Tốc độ của anh em tôi vô cùng nhanh, anh đuổi không kịp đâu.
Diệp Khản một bên liều chết ôm đùi Cố Thất Giác, một bên bỏ ra một tay lấy điện thoại ra nhìn thời gian.
Ai ya, muộn hai phút rồi, nhưng mà chắc không sao đâu nhỉ?
Dưới sự phối hợp tích cực của Cố Bắc Từ, đội ngũ đón dâu cuối cùng cũng thuận lợi lên xe, trên xe cưới, A Thiểu đảm đương chức lái xe, Cố Bắc Từ một mình ngồi ở phía sau xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận