Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 172:

Chương 172:Chương 172:
Chương 172:
Nhìn biểu cảm của Hoắc Tư Triệt không có gì thay đổi, Cố Bắc Từ lại bắt đầu nghi ngờ bản thân.
Vừa rồi có phải anh ấy giận mình vì mình không nắm tay anh ấy không?
Không không không, nhất định là do cô nghĩ nhiều quá rồi!
Cố Bắc Từ ơi là Cố Bắc Từ, người ta đường đường là chủ tịch của tập đoàn Hoắc Thị đấy, anh ấy sao có thể vì cái chuyện không nắm tay bé tí như hạt đậu này mà tức giận được?
Tất nhiên là không thể nào rồi!
Nhưng sự thật chứng minh, chuyện đó hoàn toàn có thể...
Người đàn ông hơi hơi nghiêng đầu, quay mặt về phía Cố Bắc Từ không thấy được, không nhịn được mà cong khoé môi lên, quét sạch đám mây mù vừa rồi. Sau đó, Cố Bắc Từ hỏi thăm các cửa hàng bên đường vê chợ Ma Đại Tam Nguyên.
"Đi vào trong con hẻm cuối cùng là đến, có điều chợ ma chỉ còn mở một canh giờ nữa thôi, cô cậu muốn đi thì phải nhanh chóng đi đi thôi!"
"Vâng, cảm ơn ạt"
Cố Bắc Từ theo hướng chỉ của cửa hàng, nhìn về phía con đường có đông người qua lại nhất, vội vàng kéo Hoắc Tư Triệt đi về đó.
Có lẽ là do mọi người đều đổ xô đi dạo chơi ở chợ ma, đường hẻm chật hẹp, nhưng dòng người ra ra vào vào lại đông nhất, thậm chí còn đông đến mức người phía trước bị người phía sau dẫm gót.
'Nhường đường chút nào!"
Lúc này, phía trước có một thanh niên có vẻ gấp gáp, anh ta hung hăng chạy nhanh lao vê phía này, lập tức như muốn đâm vào Cố Bắc Từ.
"A...
Cố Bắc Từ không còn chỗ nào để né tránh, theo bản năng muốn hét lên, đột nhiên trên vai bị đè nặng, cô được người đàn ông dùng sức kéo ôm vào trong vòng tay, liền có thể tránh được sự va chạm của người thanh niên kia.
"Em không sao chứ?”
Hoắc Tư Triệt rủ mắt xuống quan sát Cố Bắc Từ kỹ càng, cũng không buông Cô ra.
"Em không sao."
Cố Bắc Từ vội vàng lắc đầu, dựa vào trong vòng tay anh, cô ấn vào ngực của mình, sao tim mình lại đập nhanh như vậy?
"Đi thôi."
Sau đó, Hoắc Tư Triệt vẫn duy trì động tác ôm cô vào trong vòng tay, ánh mắt lạnh lùng mạnh mẽ lướt qua dòng người một lượt, uy thế mạnh mẽ đe dọa những người xung quanh theo bản năng mà tránh xa ra.
Cứ thế họ cùng nhau chen chúc trong con hẻm chật hẹp, cuối cùng cũng ra đến được một con đường rộng rãi thông thoáng hơn.
Cho đến khi băng qua được con hẻm rồi, Hoắc Tư Triệt mới buông cô ra.
Cuối cùng họ cũng đến một nơi náo nhiệt và thoáng đãng hơn, mỗi đồ vật được bày bán ở các quây hàng và cửa hàng đều vô cùng đặc biệt, ở đây chắc có lẽ là chợ ma rồi.
Những thứ đồ được bán ở chợ ma không phải là những món đồ độc nhất vô nhị, nhưng những món đồ chơi thú vị thế này cũng được phát hành rất ít, giá cả cũng không hề rẻ chút nào.
Cố Bắc Từ phấn khích không thôi, lúc thì sà vào cửa hàng này, lúc thì lại sà vào cửa hàng kia, còn ríu ra ríu rít mặc cả với nhân viên bán hàng.
Cô lại không phải là tiếc tiền, mà là cô cảm thấy rằng đây mới là niềm vui khi đi mua sắm.
"Cô ơi, khối rubik này của cô đắt quá đi? Cô giảm cho cháu năm tệ nhé?”
"Nếu cô không bán cho cháu, cháu đi sang nhà khác xem đấy nhé!"
Người đàn ông im lặng đứng sau lưng cô, lặng lẽ nhìn nhất cử nhất động của cô.
Bộ dạng cố ý mặc cả của cô rất không giống với trước đây, đây là một mặt mà trước đây anh chưa bao giờ thấy qua.
Cô tràn đây mùi vị pháo hoa của nhân gian, tỏ ra chân thực mà không phòng bị như thế.
Cô của bây giờ giống như một đoá hoa hướng dương tràn đây sức sống, rực rỡ như ánh nắng mặt trời. Anh đưa tay ra liền có thể nắm lấy, cô không còn giống như trước đây, cách xa như bong bóng hư ảo nữa.
Cố Bắc Từ hài lòng cầm lấy khối rubik bằng thép tinh luyện kia, quay đầu về phía Hoác Tư Triệt gọi to như một lẽ đương nhiên.
"Triệt ca ca, trả tiên cho eml"
Hoắc Tư Triệt hoàn hồn lại, nhanh chóng đưa cho chủ tiệm một cái thẻ đen.
"Đi thôi! Chúng ta đi sang cửa hàng tiếp theo nào!"
Đợi đại ma vương thanh toán xong, Cố Bắc Từ một bên phóng khoáng mở miệng, một bên đưa tay lấy túi đựng đồ trên quầy hàng, thế nhưng với một khớp tay linh hoạt, anh đã nhanh hơn cô một bước, cầm lên túi đựng đồ.
Cố Bắc Từ sững sờ một lát, sau đó lập tức đi tới giành lại túi đồ trong tay Hoắc Tư Triệt. "Để em cầm là được rồi, làm sao có thể để anh..."
Cho dù ở cả hai kiếp cô đều đính hôn với Hoắc Tư Triệt, nhưng cô cũng chưa hê nghĩ tới anh đường đường là chủ tịch của tập đoàn Hoắc Thị mà lại vì cô mà làm những công việc chân tay.
Hoắc Tư Triệt buông tay trống không còn lại ra nắm lấy bàn tay đang giang ra của Cố Bắc Từ, thuận thế đan mười ngón tay lại với nhau, sau đó anh khẽ mở miệng, giọng điệu như không thể khước từ.
"Đi thôi.'
"À... vâng."
Bị đại ma vương nắm tay như thế này, Cố Bắc Từ cảm thấy bản thân có chút choáng váng, cho đến khi ra khỏi cửa hàng, cô mới nhớ ra, vừa rồi lúc ở trong cửa hàng, đại ma vương cố ý hay vô ý làm như họ là một đôi vợ chồng trẻ Vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận