Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 416:

Chương 416:Chương 416:
Chương 416:
Cố Bắc Từ khẽ cau mày, không nghĩ tới tin tức lại truyền nhanh như vậy, ngay cả Lục Tinh Di đều biết? Cô đang muốn hỏi Lục Tinh Di làm sao biết được, chỉ thấy đối phương đang soạn tin nhắn mới, sau đó nhanh chóng có một tin nhắn mới gửi tới.
"Đứa trẻ xui xẻo: Một cô gái như cậu rất khó để hoàn thành một chuyện khó như vậy, có cân giúp không? Buổi tối có muốn cùng nhau ăn cơm không?”
Lục Tinh Di gửi xong tin nhắn này, đắc ý nhướn mày, bước đầu tiên là bày tỏ sự quan tâm của mình đối với cô gái, bước thứ hai là hẹn đi ăn tối, chiến lược hoàn hảo.
Một lúc lâu sau, điện thoại của cậu ta mới nhận được một tin mới, là Cố Bắc Từ gửi tới.
"Cậu có lòng: --) ' "Cô ấy gửi cho mình một cái mặt cười! Có phải đã đồng ý rôi không?”
Lục Tinh Di kích động đem điện thoại di động đưa cho bạn cùng phòng nhìn, bạn cùng phòng ký túc xá lại gần nhìn một cái, biểu tình lúng túng nói: "Mình cảm thấy cô ấy không muốn cùng cậu nói chuyện tiếp nữa.. .
"Làm sao có thể? Đây rõ ràng là mặt cười!"
Bạn ký túc xá lúng túng che mặt: “Đây chính là sự khác biệt văn hóa giữa nước Mễ và Trung Quốc."
Lục Tinh Di không tin lại gửi tiếp một tin nhắn nữa, nhưng mà tin nhắn gửi đi thất bại, màn hình điện thoại hiển thị cậu ta đã bị Cố Bắc Từ cho vào danh sách chặn. . .
Lầu dưới ký túc xá Thượng Ảnh,
Cố Bắc Từ không chút do dự chặn Lục Tinh Di, đau đầu nheo mi tâm một cái, xem ra thật sự phải đem đại ma vương hy sinh một chút...
"Anh Đường, điều tra Lục Tinh Di một chút."
Cô phải xác nhận lại rốt cuộc Lục Tinh Di là một đứa trẻ xui xẻo, hay lại là một Tưởng Ngọc Đường thứ hai.
"Được."
Đường Dục dứt khoát trả lời, lại nghĩ tới một chuyện.
"Cô còn nhớ Mike chụp ảnh thời trang cho cô buổi sáng lần trước không? Anh ta muốn mời cô chụp một bộ ảnh bìa tạp chí cho số mới của công ty bọn họ, Tú sắc ỳ là số mới của tạp chí đầu tiên dành cho phụ nữ, cô có thể suy nghĩ một chút."
"Anh trả lời với Mike là tôi đồng ý."
Cố Bắc Từ gật đầu một cái đồng ý, sau đó xoay người đi lên lầu, Lộ Tiểu Tang buổi tối còn có hoạt động ở câu lạc bộ, trong phòng ký túc xá chỉ có một mình cô. "Anh nguyện ý có thể cùng em tới thiên trường địa cửu.. -
Đúng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại dành riêng cho người đàn ông kia vang lên, Cố Bắc Từ trong lòng kích động, lập tức nghe điện thoại.
"Tan học rồi sao?"
Giọng người đàn ông có chút khàn khàn, Cố Bắc Từ mới chợt nhớ đến giờ phút này bên kia bờ đại dương mặt trời vừa mới mọc, anh ấy mới rời giường.
Cả một ngày mệt mỏi, bởi vì được nghe âm thanh của anh mà những mệt mỏi dường như đều biến mất.
"Buổi chiêu không có lớp, vừa rồi mới cùng Đường Dục đi gặp một đạo diễn mới, em mới vừa mua một kịch bản, quyết định tự mình làm nhà sản xuất phim. Mọi người đều cảm thấy em từ chối rất nhiều kịch bản tốt, tự mình lựa chọn kịch bản để sản xuất, anh có phải cũng cảm thấy em tự tìm phiền toái cho bản thân mình rồi không?"
Cố Bắc Từ vừa nói linh tinh, vừa câm bình tưới nước đi ra ban công tưới nước cho chậu hoa, đây là hạt giống hoa mà cô cùng đại ma vương mua lúc ở công viên đêm đó, lúc đó cô muốn cùng đại ma vương trồng một chậu hoa, sau khi tổ kịch đóng máy, cô mang chậu hoa này vê Phượng Hoàng, bây giờ lại mang đến ký túc xá.
"Không đâu, em so với bất kỳ người nào đều mạnh hơn."
Người đàn ông không chút do dự trả lời.
Cố Bắc Từ nghe vậy không kiềm chế được cong khóe miệng.
"Em sẽ cố gắng chứng minh cho anh xem."
"Không cần chứng minh, anh vẫn luôn tin tưởng em. Chỉ cần em muốn, hãy làm ngay.
Còn có khúc mắc gì. ... Để anh giải quyết."
Bên kia bờ đại dương, Hoắc Tư Triệt đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, mặt trời vừa mới ở đường chân trời nhô lên, bầu trời lập tức xanh thắm, cảnh đẹp như vậy, trong đầu anh chợt hiện lên gương mặt của cô.
Nghe được lời của anh, đồng tử của Cố Bắc Từ giãn ra, trái tim cô trong lông ngực đập mạnh.
Sống lại một đời, rất nhiều người cảm thấy ý tưởng của cô là vô lý, thậm chí bất chấp lý lẽ, cô trong nom bí mật của bản thân giữa biển người mênh mông cô độc, nhưng lại có một người, lại tin tưởng cô từ tận đáy lòng, không nói bất luận lý lẽ gì, không cần giải thích bất kỳ lý do gì.
Ngàn người yêu mình, không bằng một người hiểu mình.
Giờ phút này, cô bỗng nhiên có chút nhớ anh. Ánh nắng hoàng hôn rực rỡ rải trên bệ cửa sổ, nhẹ nhàng mạ những bông hoa nhỏ trong chậu hoa một lớp vàng rực rỡ mềm mại.
"Em biết rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận