Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 722:

Chương 722:Chương 722:
Chương 722:
"Tiểu Hào, nhanh viết mong ước lên đèn đi, đợi chúng ta thả lên bầu trời, ông trời có thể nhìn thấy rồi."
"Bà nội, vậy chỉ cần con viết lên thì ông trời sẽ nhanh chóng giúp chúng thoát khỏi cuộc sống trước mắt đúng không! Con thật sự chịu đựng đủ những tháng ngày như này rồi!"
Trên gương mặt của cậu bé hiện lên vẻ gì đó đau khổ, Cố Bắc Từ tỉ mỉ quan sát hai bà chúng họ, mới phát hiện hai người đều mặc đồ rách nát, đến cái lông đền cũng là nhặt của người khác đã vứt đi, một cái đèn trời nhàu nát.
Xem ra cuộc sống của hai bà sống này không dễ dàng gì, trong lòng Cố Bắc Từ hiện ra vẻ không nhẫn.
"Nguyện vọng hoàn toàn không có thực như này, con không cần viết đâu."
Lúc này, lão bà đó bỗng nhiên lắc đầu, không tán thành nguyện vọng của đứa cháu.
"Tại sao? Nguyện vọng không phải là mơ ước sao, con mơ ước cũng không được à?"
Cháu trai bỗng chốc như trái bóng đã xì hơi, buồn đến hai mắt đỏ lên.
Cố Bắc Từ mũi cay cay, bỗng nhiên cảm thấy có chút cảm động lây.
Cuộc sống hiện thực cực khổ như vậy, còn không cho phép con người mơ một giấc mơ đẹp sao?
"Mơ ước là dùng để cho người ta hi vọng và dũng khí, chỉ cần con có chân có tay, chỉ cân con nổ lực, thì con có thể bắt được hạnh phúc. Nhưng nếu như con xem hạnh phúc là một giấc mộng, thì nó cũng chỉ sẽ là giấc mộng mà thôi.
Bà lão thở dài một hơi, tận tình khuyên bảo cháu của mình.
Cháu trai nhỏ sững sờ, Cố Bắc Từ cũng sững sờ, dường như đang suy nghĩ.
Nếu như cô vẫn còn sống ở kiếp trước, cô có dũng khí, nỗ lực thay đổi những thứ không vui kia, cố gắng nắm chặt lấy hạnh phúc không?
"Cô gái, cô có mua hay không? Phía sau còn có người đang chờ nữa?
Cố Bắc Từ vẫn chưa kịp nghĩ xong, thì đoàn khách phía sau đã sôi sục thúc giục, cô bỗng nhiên định thần lại, liền đưa tiên cho ông chủ.
"Tôi lấy hai cái."
Sau khi mua được đèn trời, cô không vội quay về, mà tặng một cái đèn trời cho cặp bà cháu nghèo khổ kia.
Cố Bắc Từ cười dùng tiếng anh của người địa phương nói.
"Bà cụ, cảm ơn những lời vừa nãy của bà. Cũng câu nguyện cho bà cháu càng ngày càng tốt đẹp." Nói xong, đột nhiên Cố Bắc Từ cảm thấy tâm trạng rất nhanh vui trở lại, sau đó bước nhanh về phía Hoắc Tư Triệt.
"Đợi có lâu không? Vừa nãy sếp hàng nên tốn ít thời gian."
"Không có.'
Hoắc Tư Triệt tỉ mỉ quan sát người con gái, luôn cảm thấy hình như cô hoạt bát hơn so với ban nảy.
"Nào nào nào, thời gian thả đèn trời sắp đến rồi, nhanh viết nguyện vọng đi, chúng ta mỗi người một bên."
Cố Bắc Từ liên đưa bút lông cho Hoắc Tư Triệt, sau đó bản thân cũng câm một cây đi qua một bên. Hai người giống như những cặp tình nhân xung quanh đang viết nguyện vọng lên đèn trời.
[Mong rằng con có cơ hội để tận hưởng hạnh phúc, cũng có dũng khí để thay đổi bất hạnh, Cố Bắc Từ và Hoắc Tư Triệt mãi mãi mãi mãi ở bên nhau]] Cố Bắc Từ viết xong chữ cuối cùng, phát hiện đại ma vương sớm đã viết xong rồi, cô đột nhiên có chút hiếu kỳ.
Nguyện vọng gì vậy chứ? Sao lại viết nhanh như vậy?
Lúc này, bên bờ biển vang lên tiếng của tù ốc, đây là tín hiệu thả đèn trời.
"Tiểu Bắc, bỏ tay ra."
Hoáắc Tư Triệt đốt nến phía trong đèn trời, thúc giục nói.
Nhưng Cố Bắc Từ không vội thả tay ra, cô đột nhiên nhìn phía sau lưng Hoắc Tư Triệt.
"Triệt ca ca, đó là bà đồng lúc nấy..."
Anh tin cô vô điều kiện, vô thức quay người lại đi tìm âm thanh của bà đồng, mà lúc này, Cố Bắc Từ nhanh chóng quay đèn trời qua, nhìn nguyện vọng của đại ma vương.
[Mong rằng Tiểu Bắc không có tôi, cũng có thể sống tốt. ]
Bạn cần đăng nhập để bình luận