Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 989:

Chương 989:Chương 989:
Chương 989:
Tư Thần có phần lo lắng nói.
"Yên tâm đi, A Kiêu không phải là người con gái đơn giản như thế đâu."
Cố Bắc Từ võ võ vai Tư Thần, vẻ mặt tin tưởng nói.
Thực ra cuộc sống của đứa trẻ trong tình yêu, lại thấy qua cảnh đời, chỉ cần bên cạnh không có người xấu, đơn giản sẽ không bị loại người như Tưởng Ngọc Đường mê hoặc.
Ánh đèn vàng hoàng hôn phát ra ánh sáng dịu dàng xung quanh đại sảnh, mờ nhạt chiếu lên trên mặt của Cố Bắc Từ, lại có mấy phần xinh đẹp và tiếc nuối của năm tháng.
Cô không biết tâng hai đối diện, Hoắc Tư Triệt cầm ly sâm panh đứng dựa vào lan can, ánh mắt từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi người cô, đến Lý Phi Hồng đang nói chuyện bên cạnh anh cũng không nghe được bao nhiêu.
A Kiều đang cùng với mấy người nổi tiếng ở bên cạnh ban nhạc bàn luận về âm nhạc, tối hôm nay Lý Phi Hông mời đến ban nhạc giao hưởng nổi tiếng nhất Đế Kinh, để buổi tiệc tối hôm nay thêm phần trang trọng và cao cấp.
Mọi người đều biết A Kiều tinh thông đàn vi-ô-lông, chủ đê của mọi người toàn bộ đều đang xoay quanh cái này.
Tưởng Ngọc Đường tự cho rằng mình ngọc thụ lâm phong đi đến, đương nhiên lúc còn trẻ, gương mặt đó của anh ta cũng có thể làm được, dẫu sao từng thành công lừa gạt Cố Bắc Từ.
Anh ta đi thẳng đến trước mặt nghệ sĩ piano của ban nhạc, nói nhỏ với đối phương vài câu, đối phương liền đi ra khỏi cây đàn piano, đồng thời chỉ đạo cho ban nhạc dừng âm nhạc lại.
Lúc này, ánh mắt của phần lớn mọi người đều bị hành vi của Tưởng Ngọc Đường thu hút, mà A Kiều đang cùng với các người nổi tiếng thảo luận âm nhạc cũng đầy vẻ nghi ngờ nhìn qua Tưởng Ngọc Đường.
Tưởng Ngọc Đường ngôi trước đàn piano dương dương tự đắc, rất mãn ý với mình đã thành công thu hút được chú ý của A Kiều, anh ta không nói gì, một chùm ánh sáng đúng lúc chiếu lên mặt anh ta, từ góc độ của Cố Bắc Từ, ánh đèn lờ mờ chiếu lên ngũ quan của anh ta rõ ràng, chỉ còn thiếu một đường nét phác họa, khía cạnh này quả thật rất giống...
Giống đại ma vương!
Cố Bắc Từ bỗng chốc trợn tròn mắt, cô hình như đột nhiên nhớ lại, anh ta cũng là một mình ngồi trước đàn piano, theo đuổi ánh đèn làm tô điểm cho người ta quá đẹp, khiến cho cô lại nhìn người khốn nạn này thành Hoắc Tư Triệt!
Lúc này, mười ngón tay của Tưởng Ngọc Đường như phượng múa, một khúc Canon thong thả vang lên, mà tim Cố Bắc Từ như bị người khác bóp chặt lấy trở nên đau đớn!
Đây là khúc nhạc cô thích nhất, vì lúc nhỏ cô thường nũng nịu yêu cầu đại ma vương đàn cho cô khúc này.
Mặc dù Đỗ Thư Tĩnh hạ thuốc với cô khiến cô mất đi trí nhớ, nhưng thói quen của một người và bản năng khó mà phai mờ.
Tưởng Ngọc Đường chính là dựa vào trò ma kém cỏi này thành công lừa được côi
Thì ra cô chưa từng yêu Tưởng Ngọc Đường, vì người mà cô yêu trong xương tủy, chính là Hoắc Tư Triệt!
Tại sao... tại sao lúc trước cô hoàn toàn không phát hiện được ra điểm này?
Cố Bắc Từ nắm chặt lòng bàn tay, nhớ lại ngày tháng cô ngu ngốc, đến cả ở cùng với Hoắc Tư Triệt thêm một giây cô cũng không đồng ý, càng đừng nói đến bình tĩnh ngồi nghe đại ma vương chơi đàn piano.
Nếu như lúc đầu, có một lân như thế, chỉ cân cô nghe anh chơi đàn một lần, có phải là sẽ không đi đến bước đường ngày hôm nay?
"Bắc Từ, cậu không sao chứ?”
Tư Thần lo lắng vỗ vai Cố Bắc Từ, mới kéo cô từ trong ký ức quay trở lại hiện thực.
"Tớ không sao, chỉ là nhớ lại quá khứ mình quá ngu ngốc."
Cố Bắc Từ liên lắc đầu, lúc này Tưởng Ngọc Đường kết thúc màn biểu diễn vụng về.
Mọi người rất nể mặt vỗ tay, dẫu sao Tưởng Ngọc Đường cũng là người có được chứng chỉ cấp 10 đàn piano, tốt xấu gì cũng từng nhận qua giải thưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận