Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 971:

Chương 971:Chương 971:
Chương 971:
Cố Bắc Từ liên cảm thấy ánh mắt của Đỗ Thư Tĩnh dần trở nên lạnh lẽo, theo ánh mắt của cô ta, cô nhìn qua bên đó. Chết tiệt! Chiếc camera này vậy mà lại hỏng mất rồi!
"Cô thực sự cho rằng tôi không dám giết cô?"
Khóe miệng Đỗ Thư Tĩnh nở nụ cười tự mãn, cô ta lại tiến lên một bậc nữa.
"Vậy cô cảm thấy chiếc máy ảnh này hỏng rồi, cô liên có thể động thủ sao?"
Cố Bắc Từ phản bác lại một câu, sau đó đột nhiên hét to lên.
"Ông nội Hoắc! A Từ đến rồi!"
Chưa tới một giây, giọng nói lớn vang dội của ông nội Hoắc từ tâng 3 vọng xuống.
"A Từ tới rồi! Mau lên tâng đi!"
Sau đó ông nghe thấy dưới lầu có tiếng âm thanh gì đó thùng thùng, ông nội Hoắc từ trên tâng đi xuống, đồng thời nhìn thấy Cố Bắc Từ và Đỗ Thư Tĩnh.
"Cô làm gì ở đây?"
Ông nội Hoắc kéo tay Cố Bắc Từ, đẩy cô ra phía sau ông cụ che chở cho cô, rồi ông cụ quay ra nhìn Đỗ Thư Tĩnh.
"Ông nội, chị Thư Tĩnh tìm cháu nói mấy câu thôi. Phải không chị?"
Đứng sau lưng ông nội Hoắc, ra vẻ khoe khoang nhướn mày nhìn Đỗ Thư Tĩnh.
Đỗ Thư Tĩnh lại một lần nữa tức giận tới mức phổi cô ta muốn nổ tung rồi, ngay lúc ông nội Hoắc xuất hiện, tay cầm dao của cô ta liên giấu ra sau lưng, trên gương mặt nở một nụ cười chuẩn mực của mình.
"Vâng ạ, ông nội, cháu với A Từ đang cùng nhau bàn bạc chuyện hợp tác với Lý thị thôi ạ." "Muộn vậy rồi mà còn nói chuyện công việc cái gì, cô mau về nhà đi."
Ông nội Hoắc tỏ vẻ chán ghét xua tay đuổi Đỗ Thư Tĩnh, không đợi cô ta kịp nói gì, ông liền đưa Cố Bắc Từ đi lên tầng trên.
Đỗ Thư Tĩnh lạnh lùng nhìn theo bóng hai người vừa rời đi, ánh mắt cô ta dần dần trở nên âm u, đợi đó, sớm muộn gì tôi cũng sẽ lấy mạng của côi
Cô ta nắm chặt tay một cách quyết liệt, con dao cứa vào tay cô ta, máu tươi chảy theo kế ngón tay từng giọt một rơi xuống bậc câu thang. Nhưng cô ta không hề cảm thấy đau đớn, ngược lại cô ta còn cảm thấy có chút hưng phấn, tỉnh táo.
Gần đây cô ta cảm thấy bản thân mình quá mềm lòng rồi, suýt chút nữa khiến cho mấy người này tro tàn lại cháy.
Trong phòng chơi trên tầng 3, Cố Bắc Từ mở cửa, hai bên tường trái phải đều là tủ trưng bày, cô có chút hiếu kỳ, cô lân theo những câu chuyện xảy ra trong giấc mơ, tới giá ở dưới kệ bên tay trái, ở ô thứ 3, quả nhiên cô tìm thấy album cũ mà ông nội hoắc đưa cho cô.
'A Từ còn nhớ album này chứ?'
Ông nội Hoắc đi phía sau cô cười híp mắt hỏi cô.
"Cháu...
Cố Bắc Từ có chút hoài niệm vươn tay câm lấy nó, ngón tay cô nhẹ nhàng chạm vào bìa album, sau đó châm chậm mở nó ra.
Quả nhiên trong cuốn album cũ này có thể tìm được những bức ảnh ấy.
Trong ảnh, cô vẫn còn là một cô bé con, đang òa khóc, mà bên cạnh cô là thiếu niên dáng dấp xinh đẹp thanh tú Hoắc Tư Triệt, đang lúng ta lúng túng không biết phải làm thế nào nhìn cô.
Không biết tại sao, cô càng nhìn, tâm mắt của cô lại càng mờ mịt, lại nhìn vào đó, trên bức ảnh đột nhiên xuất hiện những ngọt nước mắt.
"Con bé ngốc nghếch này, sao tự nhiên lại khóc thế này?"
Ông nội Hoắc nhanh chóng lấy lại cuốn album, lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, rồi kéo cô ngôi xuống chiếu tatami.
"Con không muốn chơi cờ với ông nội nữa à?”
Cố Bắc Từ vội vàng lắc đầu, sao cô lại không muốn đánh cờ với ông nội được!
"Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Con nói ông nội nghe! Có phải vừa nãy Đỗ Thư Tĩnh bắt nạt con không?”
Ông nội Hoắc lóe lên một suy nghĩ, trâm giọng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận