Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 572:

Chương 572:Chương 572:
Chương 572:
Từ trung tâm kiểm tra bước ra, Cố Bắc Từ nghĩ lại nghĩ vẫn là để Đường Dục lặng lẽ đưa cô vê Phượng Hoàng.
Đã ba tháng không ngủ cùng với đại ma vương rồi, cộng thêm việc dạo gần đây không dễ gì mới có thời gian nhàn rỗi, cô muốn ở cùng với đại ma vương.
"Đúng rồi, thây Viên gửi tới hơn ba mươi bản demo bài hát, tôi đã gửi tới hòm thư của cô rồi, chút nữa nếu cô có thời gian thì nhớ chọn ra bản cô thích."
Lúc sắp xuống xe, đột nhiên Đường Dục nhớ ra.
"Tôi biết rồi, quay về sẽ nghe."
Cố Bắc Từ gật gật đầu, sau khi chào hỏi với Đường Dục xong thì liền rời đi.
Về đến Phượng Hoàng, trước tiên Cố Bắc Từ đi tới phòng ngủ tắm rửa đơn giản, thay một bộ quân áo, sau đó trực tiếp đến thư phòng, chuẩn bị lấy máy tính ra nghe bản demo mà Viên Trạch Văn gửi tới.
Cô vừa đẩy cửa ra, đúng lúc dì Minh đang quét dọn.
"Dì Minh, canh dì nấu thực sự quá ngon luôn, buổi sáng cháu uống một bát to luôn đấy!"
Nhìn thấy dì Minh, Cố Bắc Từ lập tức thân thiết chạy qua khoác tay bà.
"Cháu thích là được rồi, sau này nhất định phải đem vệ sĩ bên mình đấy, dì nghe phu nhân nói xong nghĩ lại mà sợ. Biểu cảm Dì Minh nghĩ lại mà sợ vỗ vỗ ngực nói.
"Cháu biết rồi, vê sau cháu sẽ thuê hai vệ sĩ nữ."
Cố Bắc Từ cười trả lời, ánh mắt thoáng thấy một cái hộp vô cùng tinh tế bên trong kệ bày đồ cổ, cái hộp kia vừa nhìn là biết được làm bằng gỗ tử đàn thượng hạng, bên trên còn dùng nhung tơ tốt nhất để tô điểm "Ø? Đây là cái gì ạ? Trước kia chưa từng nhìn thấy trong phòng sách."
Dì Minh theo tâm mắt của Cố Bắc Từ nhìn qua, tức khắc sáng tỏ nói.
"Ồ, dì nghe nói cái này là món quà mà thiếu gia đặc biệt mang vê từ nước ngoài cho cháu, vốn dĩ muốn ở trước mặt đưa cho cháu, không phải là đột nhiên cháu xảy ra chuyện sao cho nên chưa kịp tặng.'
"Hoá ra là như vậy ạ.'
Nghe thấy là quà tặng cho cô, tính tò mò của Cố Bắc Từ bắt đầu quấy phá điên cuồng, đại ma vương ở Kandala chắc là đào được không ít kim cương †o nhỉ?
Lúc này dì Minh đã dọn dẹp xong thư phòng rồi, quay người chuẩn bị ra ngoài.
"Cố tiểu thư, cháu vẫn chưa ăn cơm trưa nhỉ? Dì đi làm chút cho cháu."
Dì Minh nói xong không đợi Cố Bắc Từ trả lời liền đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại một mình cô, còn có cái hộp đóng chặt kia nữa...
Cố Bắc Từ muốn đem ánh mắt hơi mở, nhưng mà cái hộp kia thực sự quá hấp dẫn người khác rồi, giống như im lặng mà nói với cô mau tới mở tôi đi, mau tới mở tôi đi...
Cuối cùng Cố Bắc Từ thực sự không nhịn được nữa, cầm cái hộp dài tinh tế kia lên.
"Dù sao cũng là quà mà đại ma vương muốn tặng cho mình, vậy bây giờ mình mở ra xem một chút chắc không quá đáng....
Cô một bên lẩm bẩm tự an ủi bản thân, một bên mở chiếc hộp ra, sợi dây chuyền đẹp đẽ trong hộp bỗng đập vào trong tâm mắt mắt cô khiến trong nháy mắt cô trở nên mất tiếng.
Vô số các viên nhỏ sáng lấp lánh rực rỡ giống như ngân hà, quay xung quanh một viên kim cương thập tự tinh trạng chói mắt cực to ở giữa.
Đây là... ngôi sao Châu Phil
Quả nhiên là châu báu truyền đời nha! Cố Bắc Từ đã nhìn quen đủ loại châu báu cũng không thể không cảm khái, cô cầm lòng không đậu mà lấy chiếc dây chuyền từ trong hộp ra, lúc này một tia ánh nắng mặt trời đúng lúc chiếu qua cửa sổ, chiếu sáng lên tiết diện của đá quý.
"AI"
Ánh sáng chói mắt chiếu vào đôi mắt của Cố Bắc Từ, trong nháy mắt có vô số kí ức chen lấn xông vào trong não cô, giống như có vô số đôi tay đang kéo xé da đầu cô.
Cố Bắc Từ buông tay theo bản năng, sợi dây chuyền kia ngổn ngang rơi trên nên đất, dây chuyên nhỏ dài cất tiếng rơi đứt, vô số các mắt xích nhỏ rơi lả tả, cô đau đớn ôm chặt đầu ngã trên mặt đất.
Cảm giác ấy giống như bị bóng đè, lại giống như thời điểm nửa ngủ nửa tỉnh, đang nằm mơ có ý thức, một cảnh tượng mơ hồ đầu tiên lao tới não bộ của cô.
Bên sông dưới ánh chiều tà, một đôi thiếu niên thiếu nữ vẫn còn mặc đồng phục đang ngồi trên ghế cạnh bờ, ánh tà dương chiếu lên khuôn mặt của bọn họ, khuôn mặt mơ hồ.
Cố Bắc Từ chỉ nhìn thấy bóng lưng liền biết đó là tấm lưng thẳng đứng của Hoắc Tư Triệt, mà người con gái ngồi bên cạnh anh là...
Bạn cần đăng nhập để bình luận