Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 320:

Chương 320:Chương 320:
Chương 320:
"Thật ra thì anh và cô ta đã cấu kết với nhau từ lâu rồi, vào ngày thử vai đó, anh đã cùng cô ta nhốt tôi trong nhà vệ sinh, để ngăn cản không cho tôi đến thử vai. Người tuyển chọn ngôi sao đã phát hiện ra tôi từ sớm, nếu không phải vì khi anh là người đại diện của tôi, vẫn còn muốn nhồi nhét Tinh Tinh vào công ty, thì đã không có chuyện tôi không ký được hợp đồng suốt cả năm trời.
Anh thực sự nghĩ rằng, tôi không biết hết những chuyện này? Tôi chẳng qua chỉ coi trọng chút tình nghĩa thanh mai trúc mã bao lâu, không muốn vạch trân anh! Tôi đã nghĩ rằng anh sẽ thay đổi!"
Mễ An đau khổ suy sụp hét vào mặt Đỗ Hạo, lúc này cô mới nhận ra, rốt cuộc mình đã ngu ngốc ngây thơ đến mức nào.
Cố Bắc Từ nặng nề thở dài, tuổi trẻ của ai không có mấy lân giãm lên phân chó chứ?
Nghe Mễ An nói, Đỗ Hạo kinh ngạc trợn to hai mắt, sau đó không thèm kiếm cớ chối cãi gì nữa, sắc mặt trầm xuống, không biết xấu hổ dứt khoát thừa nhận.
“Đúng! Lời cô nói cũng không sai, tôi và Tinh Tinh đã quen nhau từ lâu rồi, ai bảo cô không cho tôi động vào, còn giả vờ trong sáng thuần khiết nỗi gì? Bây giờ tôi nói với cô, hợp đồng quản lý của cô sắp hết hạn, nếu không chịu đi uống với giám đốc Hoàng, cô cứ chờ bị đuổi ra khỏi cửa đi!
Mễ An, làm người thì đừng ích kỷ như vậy, hãy nghĩ đến người mẹ đang nằm trong bệnh viện dở sống dở chết đó của cô, tiên thuốc men hàng tháng lên đến hơn chục nghìn!"
Thật vô liêm sỉ! Anh ta lại có thể kéo cả mẹ Mễ An vào để uy hiếp!
“Tôi... Sắc mặt Mễ An đột nhiên tái nhợt, ánh mắt ngập ngừng. Đỗ Hạo lập tức lộ ra cười đắc thắng, anh ta thật sự đã nắm được nhược điểm của Mễ An.
"Hủy bỏ hợp đồng vừa đúng lúc đấy, cô có thể đến công ty tôi."
Cố Bắc Từ mở miệng, giọng thờ ơ.
"Công ty cô? Cô hào phóng gì chứ hả? Cô trả nổi khoản tiên thuốc men cao ngất ngưởng đó sao?"
Đỗ Hạo nghe lời Cố Bắc Từ nói, lập tức lớn tiếng cười phá lên.
Cố Bắc Từ sốt ruột cau mày, nhìn về phía A Thiếu.
"Bắt anh ta im đi."
"Không thành vấn đề."
A Thiểu tiện tay nhặt một mớ rẻ rách bên đường, dứt khoát nhét vào trong miệng Đỗ Hạo, sau đó tiện tay vặn một cái, chỉ nghe thấy vài tiếng lách cách, tay chân Đỗ Hạo cũng không cử động được nữa.
Cố Bắc Từ lạnh lùng quét qua Đỗ Hạo, mở miệng nói kiểu tổng tài bá đạo.
"Nói cho anh biết, hợp đồng của Mễ An khi hết thời hạn sẽ không được ký tiếp, cô ấy bây giờ là người của tôi, tôi đã ghi âm lại tất cả những lời anh vừa nói, vẫn còn muốn dấn thân vào ngành này, thì về sau cắp cái đuôi mà học người, học cách im miệng đi.
Sau đó cô xoay người nhìn sang phía Mễ An, đưa tay ra với cô ấy.
Đi cùng tôi nào.
Mễ An đờ đẫn nhìn Cố Bắc Từ, vẫn còn chưa hoàn hồn.
"A Từ, cô thực sự muốn ký hợp đồng với tôi sao?"
"Làm sao, cô không muốn à?" Cố Bắc Từ hơi nhíu mày, âm cuối hơi cao lên, tạo ra thứ khí thế mạnh mẽ khiến người ta đều muốn gật đầu theo bản năng.
"Tất nhiên là có, nhưng mẹ tôi..."
Mễ An lúng túng cắn cắn môi, Cố Bắc Từ đột nhiên hiểu ra.
"Tôi sẽ trả tiên thuốc men cho mẹ cô, vê phần còn lại, cô cứ nói chuyện với Đường Dục đi."
Đúng lúc này Đường Dục đi tới, Cố Bắc Từ liếc mắt nhìn Đường Dục, đối phương lập tức hiểu ra.
Nói xong một lời này, Cố Bắc Từ quay lưng rời đi, cô không biết giờ phút này mình đối với Mễ An, cũng hệt như một vị cứu tỉnh vậy.
"A Từ! Cảm ơn côi"
Trong hốc mắt Mễ An bất chợt trào ra những giọt nước mắt, cô đã nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng mình.
"Câu cảm ơn tốt nhất, là hành động của cô."
Đường Dục cười híp mắt mở miệng, anh và Mễ An đều trải qua những điều giống nhau.
"Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, không bao giờ để cô phải thất vọng!"
Giờ phút này đôi mắt Mễ An dường như vừa bừng lên một ngọn lửa cháy rực, từ nay vê sau cô sẽ có một cuộc sống hoàn toàn mới, mà ngọn lửa này, đã được Cố Bắc Từ tự tay thắp lên cho côi
Bạn cần đăng nhập để bình luận