Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 1079:

Chương 1079:Chương 1079:
Chương 1079:
"Hừ! Tưởng Ngọc Đường, cậu xem chuyện tốt cậu làm đi!"
Không đợi Tưởng Ngọc Đường mở miệng nói chuyện mượn tiền, Lý Phi Hồng ở đầu bên kia điện thoại đã lập tức mắng như tát nước.
Thân thể Tưởng Ngọc Đường hơi cứng đờ, nghe được giọng nói u ám của Lý Phi Hồng trong điện thoại không ngừng.
"Trước khi cái hạng mục này khai phá, cậu rõ ràng có cơ hội kiểm tra, tại sao lại không kiểm tra? Còn cả đội thi công của cậu nữa, ngay đến cả con trai của thị trưởng mà cũng dám đánh, tôi thấy gan của cậu không nhỏ đâu!"
"Chú Lý, này đều trách cháu, bây giờ sự việc đã phát sinh rồi, hai nhà chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, nếu như cháu ngã xuống thì Lý thị các chú cũng không tốt nổi đâu, cái kia... bây giờ tiên vốn của Tưởng thị có một chút khó khăn, chú có thể quay vòng đồng vốn cho cháu..."
"Quay vòng đồng vốn cho cậu? Nhà họ Lý tôi ngoại trừ nhân công và thiết bị nhiều như thế ra, cậu tưởng là những thứ này đều không cân tiền sao? Bây giờ gây ra chuyện rồi cậu còn không biết ngại mà bảo tôi thu dọn cục diện rối rắm cho cậu?
Tôi nói cho cậu biết, hạng mục đầu tiên Lý thị tiến vào Đế Kinh nếu như vì cậu mà bị phá hỏng thì ông đây tuyệt đối sẽ không tha cho cậu! Cậu cứ đợi đấy cho ông!"
Lý Phi Hồng chẳng những không đồng ý cho mượn tiền trái lại còn trực tiếp nóng nảy gắt gỏng ngắt cuộc gọi.
Trong lòng Tưởng Ngọc Đường bực bội tới muốn nổ tung, nghe âm thanh báo bận trong điện thoại, anh ta đột nhiên đập mạnh micro vào trên điện thoại bàn.
Nhà cũ nhà họ Lý ở Giang Nam.
Lý Phi Hồng cúp điện thoại, trên mặt không hề có sự tức giận như vừa nãy nữa, trái lại còn hiện ra chút ý cười.
"Xem ra A Từ nói không sai, Tưởng Ngọc Đường đích thực không có đầu óc gì cả, ngày ấy chú đã sắp xếp phóng viên trong buổi họp báo đã chỉ ra thế rồi, anh ta vậy mà lại cũng không biết tự tính toán."
A Kiều ngồi trên chiếc ghế hùynh đàn bên cạnh, vừa cắt sửa móng tay của mình vừa đánh giá.
"Nhà họ Tưởng vốn dĩ chỉ là một cái nhà giàu mới nổi mà thôi, trước kia cũng không phải là kinh doanh bất động sản, Tưởng Ngọc Đường vì để nhanh chóng chiếm được một vị trí nhỏ nhoi ở Cố thị mà đem tất cả những người họ hàng quê mùa kia của nhà mình vứt hết vào trong công ty, không xảy ra chuyện mới lạ."
Lý Phi Hồng bưng ly rượu vang trên bàn lên, rượu vang tươi đẹp đong đưa trong ly, nhưng dưới sự khống chế của Lý Phi Hồng, làm sao cũng không thể thoát ra khỏi cái ly này.
"Cháu thật sự bội phục A Từ, sao chị ấy lại biết phía dưới miếng đất nhất định sẽ có cổ mộ?"
"Không phải nhất định sẽ có, mà là cô ấy muốn để miếng đất kia có cổ mộ thì miếng đất kia liên sẽ có cổ mộ. Cô ấy muốn nhà họ Tưởng đổ, nhà họ Tưởng... liền phải đổi"
Lý Phi Hồng ý tứ sâu xa mở miệng, nếu người ngoài nhìn vào đây tựa hồ chỉ là một sự cố đơn thuần, nhưng Lý Phi Hồng lại biết đây là ván cờ do Cố Bắc Từ dày công bố trí ngay từ lúc bắt đầu. Mỗi một khâu đều móc nối với nhau, mỗi một tình tiết đều sẽ thúc đẩy tình tiết tiếp sau. Trên đời làm gì có nhiều sự trùng hợp đến thế, nói trắng ra thì đều là do dùng trăm phương ngàn kế mà thành.
"Cháu đoán, nhà họ Tưởng đắc tội nhiều người như thế, lại khiến nhà họ Dương rơi vào vũng bùn, bây giờ ngược lại chẳng có ai nguyện ý cho anh ta vay tiên, con đường duy nhất của anh ta chỉ có... thế chấp tài sản, vay tiên ngân hàng thôi.
A Kiều thuận theo thế cục trước mắt mà suy luận.
"Vậy ta trái lại rất mong chờ, hy vọng cậu ta có thể nghĩ tới biện pháp này nhanh chút.
Lý Phi Hồng cười lạnh nhạt, lại lần nữa đặt ly rượu lên trên bàn, từ nay về sau, rượu vang cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của ly rượu.
Trong nhà họ Cố.
"Nếu như Tưởng Ngọc Đường vay tiên ngân hàng thì làm thế nào? Dùng địa vị của nhà họ Tưởng trong giới bất động sản, ngân hàng nhất định sẽ cho vay tiên, như thế thì cục diện cậu hao phí tâm tư để bố trí không phải là giỏ trúc đựng nước thành công dã tràng rồi sao?"
Tư Thần đặt muôi xuống, bỗng nhiên ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn Cố Bắc Từ hỏi.
"Nói thật lòng, tớ còn thật sự sợ anh ta không đến ngân hàng vay tiền đấy."
Cố Bắc Từ cười nhàn nhạt, Tư Thần lắc lắc đầu nghi hoặc.
“Có đôi khi tớ thật là không theo kịp mạch não của cậu, cuối cùng cậu rốt cuộc là đang mưu tính cái gì thế?"
Lúc này, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng còi rú, là Tử Duy lái xe đến rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận