Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 733:

Chương 733:Chương 733:
Chương 733:
Khương Viện hồn bay phách lạc nhìn ra cửa, vẫn là không chịu hết hy vọng.
"Chị, em câu xin chị từ bỏ cái hy vọng này đi, hôm nay Hoắc Tư Triệt đã tan làm từ sớm rồi, anh ta cùng Cố Bắc Từ trở về nhà cũ nhà họ Hoắc, sau đó cũng chưa từng ra ngoài, thiệp mời chị gửi tới nhà họ Hoắc cũng trực tiếp bị gửi trả lại rồi!"
Khương Mẫn tức giận nói, mà lúc này đây Khương Viện mới lấy lại được tinh thần.
"Anh ấy... ngay đến cả thiệp mời hôn lễ của chị cũng không nhận?”
"Đúng!"
Khương Mẫn nghĩ ngợi, quyết định vẫn là cho người chị u mê không chịu tỉnh ngộ một liêu thuốc mạnh. Cô ta lấy ra một cái hộp lễ màu đỏ, nhét vào trong lòng Khương Viện. "Không chỉ như thế, giải trí Bắc Triệt còn thay mặt Cố Bắc Từ gửi tới cho chị quà mừng tân hôn, chị không định mở ra xem thử bên trong là cái gì à?"
Khương Viện cúi đầu nhìn chiếc hộp trong lòng, vẻ mặt hơi sững sờ.
'Bên trong này là....
Cô ta chậm rãi mở chiếc hộp ra, phát hiện bên trong là một đôi ngọc, bên trên khắc chữ trăm năm hoà hợp.
Vốn dĩ là một món quà tân hôn rất thích hợp, nhưng nhìn ở trong mắt Khương Viện thì lại không phải là chuyện như thế nữa. Cô ta hung ác ném chiếc hộp xuống đất, đôi ngọc kia lập tức trở thành những mảnh vỡ.
"Tặng quà mừng cho chị? Rõ ràng là cô ta tới khoe khoang trước mặt chị! Cố Bắc Từ, cô cho rằng mình thắng rồi phải không? Cô cho rằng tôi kết hôn rồi thì cô có thể cùng anh Minh Triệt của tôi kết hôn sao? Cô năm mơ đi!" Khương Viện tức tới con ngươi đỏ hoe, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, lúc này đây cô ta có chỗ nào giống cô dâu thánh thiện, nhìn có vẻ càng giống một phù thủy sắp hắc hoá hơn.
"Chị, thật ra anh Tu Văn đối với chị thực sự rất tốt, anh ấy rất yêu chị, em cảm thấy anh ấy mới là người thích hợp với chị nhất."
Khương Mẫn mở miệng đúng trọng tâm, sau khi trải qua nhiều chuyện như thế, cô ta ngược lại dân có chút trưởng thành rồi, hiểu rõ có một số chuyện không nên cưỡng cầu, nên sống tốt cuộc đời của chính mình.
"Em câm miệng! Nếu như không phải vì tương lai của nhà họ Khương thì chị sẽ gả cho Dương Tu Văn sao? Anh ta ngay đến cả tư cách xách giày cho Hoắc Tư Triệt cũng không có!"
Khương Viện hung ác nhìn em gái mắng, mà cô ta lại không biết, ngoài cửa, Dương Tu Văn đúng lúc đi qua đây, vốn định xem xem cô ta chuẩn bị như thế nào rồi nhưng lại nghe được lời như thế này.
Khóe miệng Dương Tu Văn giương lên một nụ cười gượng, nhanh chóng lại giả vờ như người không có chuyện gì, sải bước tiến vào trong, thâm tình nhìn Khương Viện.
"Viện Viện, khách khứa đều tập trung đông đủ cả rồi, chúng ta vẫn là ra ngoài đi, đừng để mọi người chờ tới sốt ruột."
Khương Viện nhìn thấy Dương Tu Văn bước vào, nét mặt lập tức cứng đờ, Khương Mẫn cũng lập tức lúng túng hỏi.
"Anh rể, vừa rồi anh có nghe thấy gì không?”
"Nghe thấy gì cơ?"
Dương Tu Văn giả bộ làm một dáng vẻ mù tịt, Khương Viện lập tức thở phào một hơi.
"Không có gì, vừa rồi cãi nhau với Mẫn Nhi thôi. Đi thôi, em ra ngoài kính rượu với anh.”
Khương Viện nhanh chóng chuyển chủ đề, đứng dậy nhân tiện khoác cánh tay của Dương Tu Văn.
Một buổi tối này, Khương Viện giống như là vứt bỏ bản thân, người khác kính rượu cô ta liên uống, vẫn luôn uống tới lúc say mèm, bất tỉnh nhân sự.
Cuối cùng vẫn là Dương Tu Văn ôm cô ta quay vê phòng, nhẹ nhàng đặt ở trên giường, nhưng mà trong mơ, Khương Viện luôn gọi tên của Hoắc Minh Triệt.
"Hoắc Tư Triệt..."
Trong mắt Dương Tu Văn hiện lên sự bi thương, nhưng động tác vẫn dịu dàng đắp chăn lên cho Khương Viện.
"Viện Viện, anh thực sự rất thích em, cho dù em không thích anh chút nào, cho dù trong tim em chỉ chứa người khác, cũng không sao hết." Nhưng mà Khương Viện không có bất kỳ phản ứng gì, còn thấp giọng chửi rủa một câu.
"Cố Bắc Từ, cô không được chết tử tết
"Được, em yên tâm, chỉ cần có anh ở đây, anh nhất định làm xấu Cố Bắc Từ!"
Dương Tu Văn híp mắt lại, vẻ mặt dân trở nên dữ tợn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận