Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 442:

Chương 442:Chương 442:
Chương 442:
"Đúng rồi, hôm qua em nói chuyện cạnh tranh một bản tiểu thuyết với Hoa Ngu, sao rồi?"
"À, em quên nói với anh."
Cố Bắc Từ vỗ đầu, thảo nào anh cả đột nhiên lại qua đây. Hôm qua cô bàn xong được hợp tác vui quá nên quên nói với anh cả một tiếng rồi.
"Học tỷ Đồng Vũ sau cùng bán lại tiểu thuyết nguyên giá cho em, nên không có tốn bao nhiêu tiên, em quên nói với anh."
Cô ngượng ngùng le lưỡi, anh cả lại không để ý.
"Xem ra tính cách có sức hấp dẫn của A Từ nhà chúng ta lại chinh phục được thêm một người rồi."
Cố Khiêm ý tứ sâu xa nói.
"Hì hì, anh cả, em dẫn anh đi tham quan công ty của em nhé!"
Cố Bắc Từ cười ngại ngùng, khoác cánh tay của anh cả vừa đưa anh đi tham quan công ty vừa tán gấu, lại nhớ tới chuyện kiểm tra sức khoẻ ngày hôm qua.
"Đúng rồi anh cả, lúc nhỏ em có từng bị tai nạn xe hay gặp sự cố gì không?"
"Sao lại hỏi như vậy, em từ nhỏ tới lớn đều sống rất khoẻ mạnh, làm gì có ai mong mình xảy ra tai nạn chứ?”
Cố Khiêm ngờ vực liếc nhìn em gái, không biết cô đang nghĩ cái gì.
"Cũng không phải xảy ra chuyện gì, ý của em là em có bị mất trí nhớ gì không?”
Cố Bắc Từ muốn giải thích lại rất khó để giải thích rõ ràng.
"Có phải dạo này em xem mấy cái tiểu thuyết vớ vẩn gì không?"
Cố Khiêm buồn cười vò đầu em gái, cho rằng cô chỉ là đọc tiểu thuyết ngôn tình nhiêu quá thôi.
"Em từ nhỏ đã lớn lên khỏe mạnh tới tận bây giờ, không gặp bất cứ tai nạn nào hết, cũng không mắc bất cứ bệnh nặng nào, không thể mất trí nhớ được. Con người cũng không thể chuyện gì cũng nhớ, theo thời gian lâu rồi thì quên đi một số chuyện cũng là bình thường."
"Có lẽ là em đã nghĩ nhiều rồi."
Cố Bắc Từ cũng cảm thấy bản thân nghĩ hơi nhiều rồi, có lẽ người kiểm tra sức khoẻ kia không nắm chắc cơ cấu của khoa học kỹ thuật, nói không chừng là khám sai rồi.
Lúc này, trợ lý của anh cả sắc mặt nôn nóng đi tới bên này, nhỏ giọng nói vài câu bên tai anh ấy, sắc mặt của anh cả khẽ thay đổi.
Cố Bắc Từ vội vàng hỏi: "Anh cả, có phải công ty anh có việc gấp gì không? Nếu không anh vẫn nên về sớm chút đi, em ở bên này không có chuyện gì đâu."
"Được, lần sau anh cả lại tới thăm em."
Xem ra sự việc thực sự khẩn cấp, anh cả cũng không ở lại lâu.
Cố Bắc Từ tiễn anh cả tới tận cửa, sau khi Cố Khiêm lên xe, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lại hạ kính xe xuống.
"A Từ, liên quan đến việc bị mất ký ức mà em nói, đột nhiên anh nhớ tới một chuyện kỳ lạ... À, thôi bỏ đi, cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì, cứ coi như anh cả chưa nhắc đến."
"Đừng mà anh cả, làm gì có ai trêu đùa người khác như thế chứ, anh ngược lại phải nói rõ ràng trong một lần đi chứt"
Cố Bắc Từ nhanh chóng víu cửa xe lại, nhất định phải để anh cả nói hết.
"Cái này nói ra rất phức tạp, có lẽ là anh nghĩ nhiều rồi, một câu cũng không nói rõ được, đợi hôm nào đó em vê nhà thì anh từ từ kể cho em nghe."
Cố Khiêm dở khóc dở cười nói.
"Cố tổng, sự việc thực sự rất cấp bách, chúng ta phải trở vê ngay lập tức. Tam tiểu thư, chúng tôi..."
Lúc này, mặt trợ lý nhỏ đầy sốt ruột nhìn Cố Bắc Từ, cô chỉ có thể buông tay ra.
"Thôi vậy, đổi ngày khác em về nhà tìm anh, các anh mau đi đi."
"Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận