Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 1146:

Chương 1146:Chương 1146:
Chương 1146:
"Cô cho rằng mình có thể điều khiển tất cả mọi người ở trong tay, rôi bốn cợt giữa lòng bàn tay, trên thực tế cô mới là kẻ hê không biết một cái gì cả, cô có biết hiện tại bản thân cô nực cười đến mức nào không? Đỗ Thư Tĩnh?"
"Nực cười? Tôi vừa ý Hoắc Tư Triệt, tranh giành anh ấy thì có gì sai sao?"
Đột nhiên Đỗ Thư Tĩnh bật cười dữ tợn, điểm yếu cuối cùng cũng đã dễ dàng bị Cố Bắc Từ lấy đi, lúc này cô ta giống như một cái xác không hồn không thiết mạng sống nữa.
"Cố Bắc Từ! Nếu như kế hoạch của tôi tỈ mỉ cẩn hơn một chút, nếu như năm đó tôi tàn nhẫn hơn một chút, thì nhà họ Cố các người sớm đã xong đời rồi! Hoắc Tư Triệt sớm đã người của tôi rôi! Tôi không nên mềm lòng với côi Không nên nhân từ với côI” Cố Bắc Từ lạnh nhạt nhìn Đỗ Thư Tĩnh đang tự high, trong tai nghe, chị Hồng liên tục thúc giục.
"A Từ, nếu đã lấy được phối phương rồi, thì đừng nói những lời vô ích với cô ta nữa, cô làm một động tác, bây giờ bọn tôi sẽ xông vào không chế cô tai"
Mặc dù chị Hồng rất sốt ruột thúc giục, nhưng Cố Bắc Từ vẫn không hề có bất kỳ động tác nào, mà vẫn nhìn chằm chằm Đỗ Thư Tĩnh.
"Thật đáng tiếc, loại thuốc mới của tên điên kia nghiên cứu chế tạo quá muộn. Nếu như sớm hơn 10 năm, thì Hoắc Tư Triệt nhất định sẽ quên mất cô! Lựa chọn của anh ấy chỉ có thể là tôi!"
Đã đến lúc này rồi, nhưng lòng tự trọng của Đỗ Thư Tĩnh vẫn không cho phép cô ta đối diện với sự thất bại của bản thân, cô ta thẳng lưng đứng ở đó, nhưng ở trong mắt tất cả mọi người, cô ta chẳng qua chỉ là một con gà lông lộn rơi xuống nước mà thôi.
“Chọn cô? Đừng đùa chứt"
Cố Bắc Từ cười khinh thường, vừa lạnh lùng mở miệng, vừa bước châm chậm về phía Đỗ Thư Tĩnh.
"Loại người không có cảm xúc của con người như cô, vĩnh viễn sẽ không biết được, cô có thể xoá đi ký ức, nhưng cô mãi mãi không có cách nào để xoá đi bản năng yêu thương nhaul Tôi và Hoắc Tư Triệt, bất kể có mất đi trí nhớ bao nhiêu lần, thì cuối cùng vẫn sẽ yêu nhau, vô số lần!"
Câu nói cuối cùng của cô vừa rơi xuống, ánh mắt của Đỗ Thư Tĩnh run lên dữ dội, trong khoảnh khắc này tất cả sự kiêu ngạo và tự tôn của cô ta đều bị đánh vỡ.
Nhưng chút trừng phạt này nào có đủ...
"Tôi quên nói với cô rằng, mưu kế của cô chưa bao giờ thành công, nước trái cây của buổi tối hôm đó, Triệt ca ca căn bản không hề uống, anh ấy không hê trúng độc của thuốc mới, anh ấy chưa bao giờ yêu cô, mà cô... còn dựa vào chính đôi tay của mình, tự tay huỷ hoại sự tín nhiệm của anh ấy đối với cô. Từ khoảnh khắc cô làm hại tôi, cô đã chính là kẻ thù không đội trời chung của anh ấy rồi!
Kể từ giờ trở đi, tôi và Triệt ca ca nhất định sẽ sống thật hạnh phúc, mà số phận của cô thì sao? Nghe nói bọn họ định đem cô nhốt lại cùng với các nạn nhân trong phòng thí nghiệm của cô, nghe nói không ít người trong số những người đó cũng là tử tù có thủ đoạn rất tàn nhẫn, cô sẽ gặp phải những việc thú vị gì đây, tôi thật sự rất mong đợi!"
Cố Bắc Từ cố ý cong khoé miệng lên, cô cười như vậy, kéo theo những người khác trong nhà kho cũng đều bật cười chế giễu. Sắc mặt của Đỗ Thư Tĩnh cuối cùng cũng nhợt nhạt, trong khoảnh khắc này tâm lý phòng tuyến vững chắc của cô ta cũng bị phá vỡi
Tuy nhiên, những điêu này có đủ không? Đương nhiên không!
Trong tai nghe, chị Hồng không đồng ý, nhắc nhở cô.
"A Từ, cô đừng cố tình chọc giận Đỗ Thư Tĩnh nữa, cẩn thận chó cùng rứt giậu*, tôi sợ sẽ có nguy hiểm ngoài ý muốn!"
*š)Z\)Öã(chó cùng rứt giậu): chỉ tình thế bị đẩy đến đường cùng phải làm liều, kể cả điều sằng bậy.
Cố Bắc Từ dứt khoát trực tiếp tháo tai nghe ra, ném xuống đất, lúc này cô đã bước đến trước mặt Đỗ Thư Tĩnh, nhìn Đỗ Thư Tĩnh đang khom lưng xuống, mất đi dáng vẻ kiêu ngạo trước kia, cô ta ngẩng đầu lên nhìn cô.
"Đỗ Thư Tĩnh, cô đã được định mãi mãi chỉ có thể là một kẻ hề vô danh, cô cũng giống như mẹ cô năm đó, bà ta hao tổn tâm sức muốn làm tiểu tam của ba tôi, nhưng ba tôi từ đầu đến chân ngay cả một ánh mắt nhìn thẳng cũng không hề cho bà ta! Bởi vì bà ta không xứng! Bà ta ngay cả một cái móng chân của mẹ tôi cũng không bằng, cuối cùng chỉ có thể nấp trong tối, lặng lẽ chết đi, không một ai để ý đến bà ta!"
Cố Bắc Từ nói đến đây, trong mắt Đỗ Thư Tĩnh lập tức nhuốm tia máu vì tức giận...
Bạn cần đăng nhập để bình luận