Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 607:

Chương 607:Chương 607:
Chương 607:
Vậy cô phải đi đâu để tìm ký ức về đây?
Giờ phút này, Cố Bắc Từ có hơi đa cảm, hoá ra vật đổi sao dời, bãi bể nương dâu, lại là cảm giác như thế này.
Cô cho rằng thế gian này có rất nhiêu cảnh còn người mất, không nghĩ tới hiện thực tàn khốc, ngay đến cả phong cảnh hồi nhỏ cũng sẽ bị mang đi theo.
"Em muốn tìm phong linh thảo của Nam Sơn?'
Người đàn ông rủ mắt, nhìn thấy thiếu nữ nhíu mũi, khuôn mặt đầy vẻ mất mát.
"Đừng nói tới phong linh thảo nữa, bây giờ ngay đến cả một mô đất nhỏ chúng ta cũng không tìm được đâu. Em còn tưởng là ở đây chẳng thay đổi chút dì...
Cố Bắc Từ hơi buôn phiền cúi thấp đầu.
"Đi theo anh."
Trong mắt Hoắc Tư Triệt xoẹt qua một tia mờ ám ý tứ không rõ, nắm tay cô đi vê phía càng xa hơn.
"Chúng ta đi đâu thế?"
Cố Bắc Từ đầy mặt mù mờ nhìn anh, nhưng chẳng bao lâu sau cô đã được đại ma vương dẫn tới một vườn thực vật trong nhà kính siêu to khổng lồ, ở cổng chứa vô số hoa tươi, thường có tiếng kêu của chim nhỏ bay qua.
Phồn hoa tự cẩm, mỹ nhân tự tư.
(Trăm hoa như gấm, mỹ nhân như này. )
"Đẹp quái! Em nhớ trước kia nơi này là một mảnh đất hoang, bây giờ vậy mà lại biến thành vườn thực vật rồi!"
Tâm trạng của Cố Bắc Từ lập tức chuyển từ trời quang sang nhiều mây, trong mắt người đàn ông luôn quan sát biến hoá cảm xúc của cô, cũng hiện lên một chút ý cười cực nhạt, nhẹ nhàng buông tay cô ra.
"Tiến vào xem xem."
"Ừm""
Cố Bắc Từ lập tức men theo con đường đá quanh co để tiến vào bên trong, vừa bước vào trong nhà kính siêu to, cô đã bị một vườn đầy phong linh thảo làm cho bất ngờ, nơi này vậy mà lại có nhiều phong linh thảo như thế!
Cho nên đây mới là nguyên nhân đại ma vương dẫn cô tới đây à? Anh sớm đã biết nơi đây có phong linh thảo của Nam Sơn?
"Cô gái, ngắm hoa thì được nhưng cháu nhất định không được chạm vào đâu nhét"
Lúc này một bà lão đang cắt tỉa cành ở bên cạnh đi tới bên này, dịu dàng nhắc nhở nói.
"Bà ơi, tại sao cháu không được chạm vào ạ? Chẳng lẽ vườn thực vật này là của tư nhân sao?"
Cố Bắc Từ nghi hoặc truy hỏi.
"Đúng vậy, nghe nói đây là của một vị sếp đặc biệt xây cho thanh mai trúc mã của cậu ấy. Đặc biệt là những bông phong linh thảo Nam Sơn này vốn dĩ chỉ mọc trên sườn núi, cháu không biết đâu, gây chông được chúng khó biết nhường nào! Cậu ấy còn đặc biệt phái chuyên gia mỗi năm đều tới gây chồng đám phong linh thảo này."
Bà cụ lập tức bật chế độ hay nói lên.
'Xem ra là một câu chuyện tình yêu hạnh phúc đây mà.'
Cố Bắc Từ thuận theo cảm thán, không nghĩ tới bà cụ lại nhíu mày lắc đầu.
"Không không không, cháu nghĩ sai rồi. Bà nghe nói người thanh mai trúc mã này hận cậu ấy tới không thể tưởng tượng nổi, hận không thể cả đời không qua lại với nhau.
"Hả?"
Cố Bắc Từ sững sờ, vốn cho rằng là một tình yêu đẹp đẽ, kết quả lại đảo ngược lớn như thế à?
"Nghe nói là thanh mai trúc mã của vị sếp kia vô cùng thích phong linh thảo Nam Sơn, nhưng mà vách núi sắp bị phá rồi, bên này sẽ không còn phong linh thảo Nam Sơn nữa. Vị sếp kia vì để thanh mai trúc mã của mình luôn có thể nhìn thấy được phong linh thảo Nam Sơn mới đặc biệt đầu tư tạo ra vườn thực vật rộng lớn này.
Thực ra vườn thực vật này hằng năm đều lỗ vốn, đáng tiếc vị sếp kia si tình như vậy mà vẫn không có được tình yêu. Hằng năm nhìn thấy cậu ấy lẻ loi tới đây bà cũng xót xa thay cậu ấy."
Bà cụ vẫn đang không ngừng nói chuyện, nụ cười trên mặt Cố Bắc Từ lại dần dần phai nhạt. Tại sao câu chuyện này càng nghe càng cảm thấy quen thuộc?
Trong lòng cô bốc lên một trận chua chát, cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi.
"Bà ơi, bà biết vị sếp kia tên là gì không ạ?”
"Đương nhiên là biết, cậu ấy..."
Bà cụ vừa định trả lời, bỗng ánh mắt bà cố định nhìn vê hướng cửa, đầy mặt vui vẻ vừa gọi vừa đi tới phía cửa.
"Aiyo, Hoắc tổng cậu tới rồi à? Sao năm nay ngài lại tới một mình nữa thế?"
Trong giây phút ấy, nhịp tim của Cố Bắc Từ giống như ngừng đập...
Bạn cần đăng nhập để bình luận