Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 1131:

Chương 1131:Chương 1131:
Chương 1131:
Giờ phút này trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, cô phải tự mình báo thù cho anh hail
Muốn Tưởng Ngọc Đường chết, muốn anh ta phải đền mạng! Muốn anh ta phải chết trong thống khổi
"A Từ, em không thể giết người!"
Phía sau truyền đến giọng nói nôn nóng của anh hai, nhưng mà rơi vào trong tai cô thì thật mơ hồ, gần như không nghe thấy cái gì hết.
Vì sao lại không?
Loại người xấu xa như Tưởng Ngọc Đường nên chết đi! Dựa vào cái gì mà tôi phải chịu áp lực, tôi phải làm người tốt, dựa vào cái gì người xấu là có thể sống tốt chứi!
Dựa vào cái gì!
Cô không ngừng bóp cò súng, nhìn Tưởng Ngọc Đường chạy trốn hệt như con chuột, sự phẫn nộ trong lòng càng dâng lên tới tột đỉnh!
Vì sao lại không băn trúng tim anh ta chứ!
"Bằng!"
Trong nháy mắt, Tưởng Ngọc Đường bị bắn vào sau lưng, máu bắn tung tóe, anh ta giống một phiến lá khô ngã xuống mặt đất.
Thế giới của Cố Bắc Từ, lập tức nhiễm màu máu đỏ...
Nhưng cô vẫn không muốn dừng lại, vì sao khung cảnh này lại quen thuộc tới như vật, thật giống như rất lâu rất lâu trước kia, cô đã trải qua nó...
"Tiểu Bắc, kết thúc rồi."
Bỗng nhiên, một đôi tay ấm áp ôm lấy cô từ phía sau, giọng nói trâm thấp từ tính của người đàn ông mang theo sự lo lắng và dịu dàng vang lên, kéo cô ta khỏi thế giới của phẫn nộ và máu tanh trở lại hiện thực.
Hoáắc Tư Triệt, cuối cùng anh đã tới...
Đôi mắt của Cố Bắc Từ khôi phục lại tiêu cự, lại trông thấy Tưởng Ngọc Đường nằm trên vũng máu, lập tức giật mình kinh sợ.
"Em... giết người?"
"Em không có, anh ta chỉ là bị thương.'
Cô lớn tiếng lẩm bẩm, Hoắc Tư Triệt lập tức ôm ngang cô lên, không cho cô lại nhìn nữa, xoay người đi ra bên ngoài.
"Em không sai, anh ta đáng chết."
Bất cứ quyết định nào của Tiểu Bắc đều là đúng.
Đại não của Cố Bắc Từ giờ rất hỗn loạn, cô theo bản năng ôm chặt lấy cổ Đại Ma Vương, tựa như chỉ có như vậy thì cô mới có thể cảm giác được an toàn, cảm giác được một chút chân thật. "Chúng ta về nhà thôi."
Hoắc Tư Triệt nhẹ giọng dỗ cô bằng giọng nói dịu dàng cưng chiều chưa từng có trước đây.
Cửa sắt đã sớm bị anh cho người nổ tung, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống mặt đất, anh ôm cô, từ trong bóng tối đi về phía ánh sáng.
Đột nhiên!
Trên lầu hai phía đối diện, một bóng người đột nhiên đứng lên, tay cầm lấy súng bắn tỉa nhắm vào Cố Bắc Từi
"Đi chết đi!"
Trong nháy mắt lúc giọng nói âm trâm kia vang lên, Hoắc Tư Triệt theo bản năng ôm lấy Cố Bắc Từ, xoay người, viên đạn vừa vặn bắn trúng anhl
Người đàn ông ngã mạnh xuống đất, dùng chút sức lực cuối cùng ôm chặt lấy cô, không để cho cô bị thương chút nào! Hình ảnh nhuốm máu trong mơ và hiện thực lại chông lên nhaul
"Không!"
Cố Bắc Từ ôm chặt lấy Hoắc Tư Triệt, giọng nói nghẹn ngào!
Cô lại làm y như lúc ở cảnh trong mơ, liêu mạng đè lại miệng vết thương không ngừng đổ máu, tới hô hấp cũng thấy đau.
Cô không nghe thấy bất cứ gì, nhìn thấy bất cứ thứ gì, cô chỉ trông thấy máu tươi của Đại Ma Vương không ngừng trào ral
"Em không cho anh chết! Em không cho anh chết!"
"Sẽ không."
Giờ phút này, sắc mặt của người đàn ông tuy tái nhợt nhưng bỗng nhiên hơi hơi mỉm cười một chút, giơ tay vỗ lấy mu bàn tay của cô, nhẹ nhàng an ủi.
"Chỉ bị thương một chút, không sao đâu.
"Tam tiểu thư, Hoắc tổng không bị thương nặng, nhưng nếu như cô ngăn tôi đưa anh ấy tới bệnh viện thì thật sự sẽ xảy ra chuyện."
Lúc này Tử Duy vọt tới, thấp giọng khuyên cô.
Cố Bắc Từ ngây ngốc nhìn Đại Ma Vương, lại hỏi lại lân nữa.
"Thật ư?”
"Thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận