Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 74:

Chương 74:Chương 74:
Chương 74:
Cố Bắc Từ sau khi cất đàn vi ô lông xong thì quay lại phòng ăn, đại ma vương cũng đã ngôi trên ghế ăn đợi. Một tay anh đặt lên trán giống như đang tập trung trâm tư chuyện gì đó, lúc chuyển động những ngón tay cũng toát ra được không khí hoàng gia.
Người đàn ông này đúng thật là không cần làm gì cũng có thể khiến chúng sinh điên đảo mà...
Cố Bắc Từ trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng, liền nhanh tiến về phía trước ngồi ghế bên cạnh của anh.
"Súp cay đến rồi đây!"
Lúc này, dì Minh mang một bát lớn súp cay hơi nóng đang hâm hập đi lên, mùi hương sực nức cả căn phòng, khiến cho nước miếng của Cố Bắc Từ muốn chảy hết ra ngoài.
"Dì Minh, con ngửi thấy mùi này liền muốn ăn đến không chịu được rồi, tay nghề của gì đúng là càng ngày càng thâm hậu!"
Cố Bắc Từ vừa cầm bát lên đến nồi súp, vừa khen ngợi tay nghề của dì Minh.
"Cố tiểu thư quá khen rồi, đây chỉ là món ăn bình thường thôi."
Dì Minh biểu hiện khách sáo nói.
"Sao có thể bình thường được chứ, nồi súp cay này hôm nay con có thể ăn đến ba bát đó!"
Cố Bắc Từ cả khuôn mặt đầy nghiêm túc trả lời.
Tục ngữ có câu, đừng đánh một người hay cười, càng huống hồ chi đây lại là người đang khen mình.
Trên mặt dì Minh cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười ấm áp.
Nói xong dì Minh quay người rời đi, chỉ là nụ cười trên gương mặt vẫn chưa tắt, có người thích ăn món mình làm như vậy, không phải là một điều hạnh phúc đặc biệt sao?
Cố Bắc Từ tâm tình đang rất tốt, cả đời này đã quyết định gả cho đại ma vương này, cô không muốn sống một cuộc đời gà bay chó chạy nữa. Bước đầu tiên, đó là cùng với người bên cạnh sống hòa hợp với nhau, không cho người nào đó có cơ hội lần nữa.
“Đang nghĩ gì?
Đại ma vương vừa nhìn lại có thể phát hiện cô đang không tập trung rồi.
"Đang nghĩ là... bát này đưa anh trước! Tôm hùm mà em thích ăn nhất cũng đều cho anh luôn!"
Cố Bắc Từ hồi phục lại tinh thân, đặt bát súp trước mặt đại ma vương, dẫu sao tiếp theo có chuyện muốn nói với anh thì phải hối lộ trước.
Hoắc Tư Triệt hơi hơi cúi xuống, nhìn những quả ớt đỏ và những con tôm đỏ trong bát mà châu mày lại.
Đúng lúc Chiến Anh đang từ sân vườn đi vào, nhìn thấy những thứ trong bát trước mặt ông chủ liền nói: "Ông chủ, cậu không thể..."
Anh ta vẫn chưa nói hết câu thì Hoắc Tư Triệt giơ tay ra hiệu ngắt lời anh ta.
Cố Bắc Từ đang nhìn hai người, ngập ngừng hỏi: “Anh không thích ăn súp cay à?
"AI nói?"
Để chứng minh lời mình nói, Hoắc Tư Triệt lập tức cầm đũa lên, chậm rãi ăn lấy một con tôm.
Chiến Anh nhìn thấy ngây người luôn, vừa định mở miệng thì bị ánh mắt cảnh cáo của ông chủ ngăn lại, chỉ có thể đứng đó mà ngậm chặt miệng.
Thấy đại ma vương không có gì là khác thường, Cố Bắc Từ cũng không để ý nhiều. Câm đũa lên tiếp tục gắp thức ăn bỏ vào bát anh không ngừng. “Đây là ngó sen, còn nữa đây là rong biển, đều rất ngon, anh thử đi!"
"Được."
Anh ngoan ngoãn câm đũa lên, chỉ ăn những món mà Cố Bắc Từ gắp cho mình.
Cố Bắc Từ cảm thấy bầu không khí không tệ, liền vừa ăn vừa cùng đại ma vương nói vê chuyện trong trường học.
"Hôm nay không khí trong trường náo nhiệt lắm, tiết học buổi chiều giáo viên bảo bọn em điền nguyện vọng."
"Điền trường gì rôi?"
Vẻ mặt của Hoắc Tư Triệt hơi ngưng lai, liên nhìn Cố Bắc Từ. Chiến Anh đứng bên cạnh cũng lập tức dựng thẳng tai lên mà nghe.
"Em điền hai trường, một là Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, một là Học viện Âm nhạc Juilliard.'
Vừa nghe câu cuối của Cố Bắc Từ thì sắc mặt của anh bỗng nhiên trầm lại, bầu không khí cũng lập tức trở nên lạnh ngắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận