Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 841:

Chương 841:Chương 841:
Chương 841:
Mà phần mộ của Tô Vân Triều từ đầu đến cuối đều sạch sẽ, hoa tươi quanh năm không bao giờ dứt, cho dù bà sớm đã lên thiên đường rôi, nhưng mặc nhiên vẫn có rất nhiêu người không nỡ quên bà.
"Mẹ.
Cố Bắc Từ thở dài một hơi, ngồi dựa vào phần mộ, trong lòng vô cùng phức tạp.
"Mẹ con Tô Phù Dung cuối cùng cũng nhận được sự trừng phạt đáng có, con và Triệt ca ca cuối cùng cũng kết hôn rồi. Con cảm thấy nên đến đây để nói với mẹ một tiếng.
Ngày tháng sau này chắc sẽ là ngọt ngào đúng không? Nhưng tại sao, trong lòng con vẫn bất an như vậy?
Cảm thấy tất cả giống như một giấc mơ, những thứ tốt đẹp đều không phải là sự thật. nếu như mẹ vẫn ở đây thì tốt biết mấy, ít nhất có thể nói cho con biết nên làm như thế nào..."
Phần mộ yên tĩnh không có cách nào để trả lời bất kỳ vấn đề gì của Cố Bắc Từ, chỉ là vốn dĩ từ một khung cảnh núi rừng mùa thu đìu hiu, lúc này lại đột nhiên trở nên dịu dàng, ấm áp hơn rất nhiều.
Cố Bắc Từ ngồi yên tĩnh trước phần mộ của mẹ cô rất lâu, thì nhận được cuộc gọi đến của anh hai.
"Bắc Từ, theo như tập tục ở Đế Kinh, trước khi gả vê nhà chồng thì phải luôn ở nhà mẹ, ba bảo anh đến để đón em về nhà."
Cố Bắc Từ hơi ngơ ngác, có phần không biết khóc hay cười nói.
"Anh hai, ngày kết hôn của em còn chưa định nữa, nhà mình chuẩn bị có phải sớm quá hay không?"
"Hừ! Anh dùng ngón chân cũng có thể nghĩ được, nhà Hoắc Tư Triệt hận không thể ngày mai cưới em về liền ấy chứ, hôn lễ khẳng định chỉ là chuyện nay mai thôi! Hôm nay ba mẹ anh ta cũng đã hẹn ăn cơm với ba chúng ta rồi!"
Trong điện thoại ngữ khí anh hai bực tức nói, cứ nghĩ tới em gái mà mình chăm sóc từ nhỏ đến lớn gả cho người khác, tâm trạng liên không tốt.
Cố Bắc Từ cong khóe môi lên cười, đúng lúc cũng muốn chuyển từ công ty vê nhà ở.
"Em đang ở nghĩa trang, đợi một lát sẽ về thẳng nhà luôn."
Ngắt điện thoại, Cố Bắc Từ lần nữa dọn dẹp lại phân mộ của mẹ mình, rồi quay về nhà.
Dì Minh vừa gặp cô, vẻ mặt tràn đây vui mừng đi tới, lấy cái mũ sắt từ tay cô.
"Bắc Từ, mệt rồi đúng không, cơm tối đã chuẩn bị xong hết, nước tắm cũng đã chuẩn bị cho con rồi, còn nữa sữa cũng đã mang lên phòng cho con, đừng có quên nhé?”
Cố Bắc Từ cười thoải mái.
"Vâng con biết rồi, dì Phúc, con đã không còn nhỏ nữa."
"Đúng đúng đúng, Bắc Từ của chúng ta sắp kết hôn rồi, trở thành người lớn rồi."
Dì Minh vui mừng nói.
Cố Bắc Từ ngại đỏ mặt, vẫn chưa mở miệng trả lời, thì thấy lão Cố đang đeo kính lão câm một cuốn album đi đến cảm động nói.
"Đúng vậy, rõ ràng vẫn còn là một tiểu đậu đỉnh mà chớp mắt đã thành người lớn rồi. Chúng ta đều già cả rồi.
"Lão Cố của chúng ta mới không già ấy, vẫn anh hùng như năm nào !"
Ánh mắt Cố Bắc Từ nhìn lên cuốn album trên tay của lão Cố, nhíu mắt cười đi tới.
"Ba, đây là album ảnh gì vậy? Sao lúc trước con chưa từng thấy qua?”
Lão Cố đưa cuốn album ảnh cho cô, rồi trả lời.
"Đầu là ảnh lúc năm tuổi của con trong kỳ nghỉ ở sơn trang Tây Giao, là mẹ con chụp cho con đấy."
Vẻ mặt Cố Bắc Từ hoài nghi, lúc năm tuổi đi sơn trang? Cô hoàn toàn không có ấn tượng gì cả, chắc không phải là cô đã quên sạch hết những ký ức này rồi.
Có điều khi nói đến đây, gân đây mặc dù tiếp tục uống thuốc ở bệnh viện của Ngải Luân, nhưng đã rất lâu rồi vẫn chưa nhớ lại được đoạn ký ức nào hết.
"Không nhớ cũng là chuyện bình thường, con tự xem xem con lúc nhỏ bướng bỉnh như nào!"
Lão Cố cũng không để ý đến liền tiếp lời, Cố Bắc Từ liên đưa tay ra lật từng trang trong đó, bức ảnh thứ nhất khiến cô sững sờ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận