Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 1127:

Chương 1127:Chương 1127:
Chương 1127:
“Đừng lãng phí thời gian nữa! Cho cô mười phút đi tới vị trí tôi nói! Chỉ một mình cô được đến!"
Nghe thấy anh ta nói vậy, Cố Bắc Từ cười lạnh một tiếng.
"Anh nói đến thì tôi sẽ đến sao? Tưởng Ngọc Đường, anh cho rằng anh là cái thứ gì? Chỉ một tấm ảnh chụp thôi mà cũng đòi uy hiếp tôi sao?”
Vì sao cô sẽ nhảy vào cái bẫy này chỉ vì một tấm ảnh chụp chứ?
Cô vừa câu giờ vừa nhanh chóng dùng di động định vị vị trí của Tưởng Ngọc Đường.
"Cô đương nhiên sẽ đến, dù sao bến tàu Tháng Hai này là nơi cô cực kỳ quen thuộc...
Bỗng nhiên trong điện thoại truyền tới tiếng cười âm trâm của Tưởng Ngọc Đường, thậm chí anh ta tựa như đoán được Cố Bắc Từ đang làm gì vậy, dứt khoát gửi tọa độ tới.
Cố Bắc Từ sững sờ, đột nhiên nhớ tới, bến tàu Tháng Hai... Là cái bãi rác mà trước kia Hứa Vận Nhi thiếu chút nữa đâm chết cô!
Trong nháy mắt, trong lòng cô đột nhiên có dự cảm bất an.
"Cô nói xem nếu như Cố Thất Giác biết rằng em gái anh ta lại ở cái nơi đó, lại một lân nữa bị đâm chết thì anh ta có tới không? Tôi chỉ cân dùng chút mưu mẹo, cái tên ngu ngốc này vẫn giống như trước kia không để ý gì liền xông tới, cô nói xem anh ta có ngu không chứ? Có phải thích tìm đường chết hay không?"
Quả nhiên, Tưởng Ngọc Đường lập tức đắc ý mở miệng.
"Cố Bắc Từ, ông đây không có nhiều kiên nhẫn như vậy đâu, trong vòng mười phút, cô và anh hai cô còn cơ hội sống đó! Sau mười phút, nếu như tôi không vui nhất định sẽ cùng lôi anh hai cô xuống địa ngục!"
Trái tim Cố Bắc Từ đột nhiên trùng xuống! Cô không dám đánh cuộc, dù sao... Lúc trước Hứa Vận Nhi cũng dùng chính chiêu này mà hại anh hai...
Anh hai của cô cũng là một người thông minh tuyệt đỉnh, chỉ là... anh ấy quá che chở cô em gái là cô đây, dùng cả sinh mệnh để bảo vệ cô!
'A Từ, có chuyện gì vậy?”
Dì Phúc vẻ mặt lo lắng hỏi.
Cố Bắc Từ nắm chặt lấy di động, cô không có thời gian để do dự, Tưởng Ngọc Đường đã tính tốt thời gian, từ nơi này đến tới bến tàu Tháng Hai, nếu lái với tốc độ nhanh nhất thì vừa tròn mười phút! Như vậy cô không có thời gian để gọi viện binhiI
Nhưng... rõ ràng đây là một cái bấy, cô vẫn muốn nhảy vào trong đói "Dì Phúc, dì lập tức gọi cho anh cả của con, báo cho anh ấy biết anh hai đang gặp nguy hiểm ở bến tàu Tháng Hai! Nhanh lên!"
Cố Bắc Từ vội vàng dặn dò dì Phúc, không đợi dì Phúc trả lời, liên nhanh chóng chạy ra khỏi siêu thị, lái xe thẳng đến bến tàu Tháng Hai, lợi dụng khoảng trống duy nhất gửi một tin nhắn tới cho Đại Ma Vương.
Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, trái tim cô lại càng thêm nôn nóng, cho dù anh cả và Đại Ma Vương lái xe bằng tốc độ nhanh nhất thì vị trí xuất phát của họ khiến cho họ không nhanh được bằng cô.
Mà cô không thể thua được, cô không thể lấy tính mạng của anh hai ra nói đùa, từ nhỏ đến lớn, người anh chỉ hơn cô có mấy tuổi này vẫn luôn che chở cô, lân này, cô cũng muốn một lần được bảo vệ anhI
"Két" Chiếc xe màu đỏ phanh lại trên con đường xi măng bị mặt trời hun nóng tạo ra vệt bánh xe màu đen trên mặt đường, Cố Bắc Từ lập tức nhảy xuống khỏi xe, đi thẳng đến kho hàng số 2. Bốn phía không hê có người ở, thật đúng là một nơi giết người rất tốt!
Cô đẩy cánh cửa sắt nặng nề ra, khó hàng này rất lớn nhưng lại trống rỗng, nhìn như không có ai hết, ánh mặt trời yếu ớt chiếu vào qua nóc nhà cũ nát, trong không khí bụi bay mù mịt, tràn ngập hương vị của gỉ sắt.
Còn có một loại hơi thở kỳ quái không thể nào miêu tả lại được...
"Tưởng Ngọc Đường! Anh hai tôi ở đâu!"
Cố Bắc Từ đứng ở cửa kho hàng, cảnh giác đảo qua toàn bộ kho hàng, cất giọng hô to.
"Đừng có gấp chứ!"
Bỗng nhiên có một giọng nói lười biếng vang lên từ trên lầu hai, trên mặt Tưởng Ngọc Đường tràn đầy đắc ý mà tươi cười, vui vẻ thoải mái bước bước từ trên cầu thang bằng sắt xuống.
"Chỉ cần cô đáp ứng điều kiện của tôi, tôi sẽ thả anh hai cô rat"
Bạn cần đăng nhập để bình luận